TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 438: Tông chủ, đổi tính?

"Vấn đề này hỏi rất hay a!"

Vương bá ngửa mặt lên trời cười to một tiếng.

Long Kha giật mình, không rõ tại sao lão nhân này lại đột nhiên bật cười.

Câu hỏi của mình buồn cười đến thế sao?

Chẳng lẽ giọng điệu của mình thật sự buồn cười?

Hay nói cách khác, lão nhân cảm thấy trang phục mình mặc hôm nay rất buồn cười?

Đang lúc không hiểu ra sao thì nàng trông thấy Vương bá chậm rãi đi tới trước, vừa đi vừa nói: "Nếu như ba mươi năm trước ngươi hỏi lão phu câu hỏi này, lão phu quả thật không nhất định có thể trả lời được. Thế nhưng hiện tại, người đã ở tuổi xế chiều, có lẽ ngày mai liền phải nằm trong quan tài, câu hỏi này lão phu thật sự có thể trả lời ngươi."

"Chúng ta ở đâu?"

"Thật ra câu hỏi này, ngươi nên hỏi chính mình."

"Chúng ta ở Đông hồ? Ở Vân Lam sơn? Không... Đây đều là giả. Đáp án của vấn đề này là, chúng ta ở trên mặt đất! Người sống trên mặt đất, người chết vào đất vàng a!"

Vương bá lại lần nữa cười bằng giọng khàn khàn, đi dọc con đường mòn.

Đúng!

Không sai.

Vương bá nghe câu hỏi thành "Chúng ta đang ở đâu?", một câu hỏi rất sâu xa.

Vừa lúc, Vương bá những năm gần đây suy nghĩ thật nhiều tới nhân sinh.

"Làm gì vậy?"

Long Kha cảm thấy hơi không hiểu thấu lão nhân này, chợt quay người lại đi tới một con đường khác. Nếu đã không lên được Thính Vũ các, nơi này có "cấm chế" không thể vào được giống như những kiến trúc kia, như thế không ngại trở lại ngàn bậc thềm tìm Vân Liêu trưởng lão. Dù sao hắn là trưởng lão đầu tiên nhập tông, tông môn có chuyện gì cũng cần hắn tới xử lý, hẳn là Vân Liêu biết được Ôn Bình ở đâu.

Khi tới ngàn bậc thềm thì ở đây đã không còn một ai.

Chỉ có một mình Triệu Dịch đang cầm chổi quét tước quảng trường.

Trằn trọc một phen, nàng mới ở Thập tầng tháp tìm được bọn người Vân Liêu mà nàng cần tìm, bọn họ đang muốn tiến vào bên trong, rất khéo là Ôn Bình cũng ở đây.

"Rốt cục tìm được.."

Long Kha rốt cục cũng mỉm cười, nhìn xem Ôn Bình mặt không có biểu lộ gì, còn đang thu nhận bạch tinh do các trưởng lão trong tông môn đưa tới, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tai vạ tới nơi cũng không biết.

Thật khiến cho người cảm thấy đáng buồn a.

Ôn Bình đang an bài xong việc mọi người tiến vào Thập tầng tháp hôm nay, quay đầu lại hỏi: "Triệu khách khanh, có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên có chuyện, chúng ta qua chỗ khác nói."

"Chờ một lát..."

Ôn Bình quay đầu lại, không tiếp tục nói chuyện với Long Kha. Vừa vặn hắn cũng có chuyện muốn hỏi, hỏi về tung tích của phụ thân. Nhưng mà hiện tại hắn phải thông báo chuyện của ngày mai một hồi. Đại sảnh nhiệm vụ xuất hiện, với toàn bộ tông môn mà nói chính là một phúc lợi long trọng, bởi vì không cần tiêu tốn bạch tinh đi tiếp nhận nhiệm vụ.

"Tông chủ, có phải có kiến trúc gì mới hay không?"

"Quào, thật chờ mong a."

Bọn người Dương Nhạc Nhạc mong chờ nhìn Ôn Bình, muốn nghe được một chữ "phải" từ trong miệng Ôn Bình.

Nhưng mà Ôn Bình lại lắc đầu.

"Ngài mai sẽ xuất hiện một cái đại sảnh nhiệm vụ, bên trong tuyên bố nhiều loại nhiệm vụ tông môn. Xác nhận là không cần phải tiêu tốn kim tệ, bạch tinh, sẽ chỉ ban thưởng cho các ngươi mà thôi."

"Trời ạ!"

"Tông chủ, ngài đổi tính?"

"Đúng thế a, tông chủ, đây không phải phong cách của ngài a. Cho tới bây giờ ngài chưa từng cho chúng ta ăn phúc lợi... Thật ngại, tông chủ, cứ coi như ngài chưa nghe thấy gì." Dương Nhạc Nhạc nhếch miệng cười một tiếng, lúng túng lui ra sau hai bước. Thế nhưng, những lời của Dương Nhạc Nhạc cũng chính là những lời mà mọi người muốn nói, phúc lợi này tới quá đột ngột.

Khiến cho bọn họ không thể tin nổi!

"Các ngươi có thể không nhận." Ôn Bình trợn mắt nhìn mọi người một hồi.

Nói giống như hắn vắt cổ chày ra nước mắt không bằng.

Linh mễ kia...

Linh thiện kia...

Còn cả linh thủy kia nữa, chẳng lẽ không tính là mình biểu hiện hào phóng sao?

"Tông chủ, chúng ta không có ý đó, chỉ là nhiệm vụ này... Có hạn chế gì hay không?"

Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền mở miệng.

Đồng dạng, đây cũng là điều mà mọi người muốn biết.

Ôn Bình lên tiếng trả lời: "Trước mắt chỉ nói cho các ngươi biết như thế thôi, chờ tới ngày mai, có hạn chế gì, hay là không có hạn chế, tự nhiên sẽ biết. Nhưng, nhiệm vụ mà các ngươi tiếp nhận đều là ngẫu nhiên, không phải là nhiệm vụ tông môn do các ngươi lựa chọn theo ý mình."

"Ồ."

Chiêm Đài Thanh Huyền khẽ gật đầu.

Đối với điều này, nàng không cảm thấy có gì không ổn.

Rất nhiều tông môn cũng đều như vậy.

Ôn Bình nói tiếp: "Giữa trưa ngày mai, tất cả mọi người tập hợp ở trước chủ điện, rõ chưa?"

"Rõ!"

"Rõ, tông chủ!"

Đám người mồm năm miệng người gật đầu, tản ra chung quanh dưới cái phất tay của Ôn Bình.

Nhưng, người mặt dù đi, thế nhưng nghị luận về đại sảnh nhiệm vụ lại vẫn không ngừng nghỉ.

Dù sao đây là phúc lợi lớn mà Ôn Bình mang lại.

Có lẽ có hạn chế.

Thế nhưng không thể nghi ngờ, đây nhất định là phúc lợi lớn nhất của tông môn.

Khi tất cả mọi người rời đi, Long Kha bước tới, mở miệng nói: "Ôn tông chủ, bây giờ có thể giành thời gian nói chuyện được chưa?"

"Triệu khách khanh, nếu như muốn đi vào khu tu luyện của tông môn thì không cần phải nói gì nữa. Lúc ngươi gia nhập tông môn, ta đã nói qua, khách khanh không có quyền lợi gia nhập khu tu luyện của tông môn." Dựa theo những gì mà Triệu Tình và Hoài Diệu nói với mình, trong khoảng thời gian hắn không ở trong tông môn, Long Kha đã đánh phá cấm chế các khu tu luyện không dưới 100 lần.

Đương nhiên, không phải là loại đập phá đặc biệt hung ác xấu xa kia, thế nhưng cũng đủ chứng minh Long Kha muốn vào bên trong cỡ nào.

Long Kha nghe nói như thế, lập tức cảm thấy tức giận tới mức không thở nổi.

Thầm nghĩ: Gia hỏa này thật đúng là tuyệt.

"Ngươi cứ lo cho chính bản thân mình đi... Mấy hôm nay ta qua lại Đông hồ, nghe thấy một chút chuyện không muốn nghe. Bất Hủ tông ra tay đánh nhau ở Huyền sắc hồ, phá tan địa bàn của tứ tinh thế lực, chọc cho Bách Tông Liên Minh tập kết liên quân. Ngươi có biết hay không, Huyền Sắc hồ, Không Linh hồ, bảy tám hồ ở chung quanh cũng đều có động tác."

"Triệu khách khanh, tin tức rất linh thông a."

Vân Hải Thương Lam truyền tin cho hắn chỉ nói Bách Tông Liên Minh ở Huyền Sắc hồ tập kết liên quân.

Hắn không nghĩ tới, những hồ chung quanh cũng phái người tăng viện.

Chính mình chẳng phải không giết qua một tên Trấn Nhạc cảnh nào hay sao?

Làm sao lại dẫn tới nhiều người như vậy.

"Ta tốt xấu gì cũng là Trấn Nhạc thượng cảnh, nếu như chút tin tức đó cũng không biết, vậy không phải ta... Xì, điều này không quan trọng, quan trọng là, Bất Hủ tông gặp nạn rồi."

"Không phải còn chưa tới sao."

"Chẳng lẽ chờ binh đến dưới thành mới thật sự xem như nguy hiểm à?"

"Bằng không thì sao, chẳng lẽ ta sai đệ tử cùng trưởng lão đánh cướp bọn họ giữa đường ư?" Ôn Bình nhàn nhạt lên tiếng, bước chân di chuyển nhanh hơn.

"Ngươi..." Nhìn xem bộ dáng lạnh nhạt của Ôn Bình, nàng hơi tức giận.

Thật sự không biết Ôn Bình có phải là nghé con mới đẻ nên không sợ cọp hay không.

Hay do hắn thật sự có sức mạnh.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Long Kha vội vàng sắp xếp lại ngôn từ, nói: "Ta có thể ra tay giúp Bất Hủ tông tan rã trận nguy cơ này, Ôn tông chủ, ta chỉ có một điều kiện."

"Cảm ơn, nhưng mà, không cần."

Ôn Bình hiện tại chỉ muốn đi Kiến Mộc lâm tu luyện, về phần hỏi Long Kha tung tích của phụ thân, hắn tạm thời không hỏi.

Lúc này không thích hợp để hỏi.

"Ta có thể giết mấy tên Trấn Nhạc cảnh của bọn hắn, lập uy cho Bất Hủ tông, khiến cho Bách Tông Liên Minh ở Huyền Sắc hồ không dám trêu chọc Bất Hủ tông." Long Kha không buông tha, đuổi theo mấy bước nói tiếp.

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

Đọc truyện chữ Full