NGAO...OOO...
Nghe được thanh âm này, sắc mặt Dương Lỗi đại biến.
- Không tốt, Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia rõ ràng đã truy tới.
Như thế nào cũng thật không ngờ, đến nơi này, Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia vẫn đuổi đi theo, xem ra Trường Tí Ma Hầu Hoàng này là muốn liều mạng vì tử tôn của mình báo thù rồi.
- Đi mau, đi mau.
Dương Lỗi không ngừng thúc giục.
- Các ngươi đi trước, nhanh lên, chỉ cần các trưởng lão chạy tới liền không có việc gì rồi.
Ba người chạy như điên, nhưng Trường Tí Ma Hầu Hoàng lại càng ngày càng gần.
Không còn kịp rồi, Dương Lỗi âm thầm kêu khổ, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này tốc độ rõ ràng nhanh như vậy, không nghĩ tới ở chỗ này chậm trễ một lát, tên kia liền đuổi theo rồi.
- Nhị tỷ, các ngươi đi trước, ta ở lại kéo dài thời gian, nhanh lên.
Dương Lỗi biết rõ nếu như lại tiếp tục xuống dưới, ba người đều bị đuổi kịp, còn không bằng mình chặn đường một lát.
- Thế nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết, không có thời gian rồi, Thanh Thủy, ngươi kéo Nhị tỷ ta đi mau, không cần nói nhiều, các ngươi lưu lại sẽ chỉ làm cho ta vướng víu.
Dương Lỗi quát lớn.
- Nguyệt Nhi tỷ, chúng ta đi.
Dương Thanh Thủy cũng biết, hai người mình tu vị quá yếu.
Nhưng Dương Nguyệt lại mạnh mẽ lắc đầu, lấy ra Tiên khí Thủy Tiên các kia nói:
- Không được, ta có Tiên khí, còn có thể hỗ trợ ngăn cản một chút, ngươi đi trước.
Dương Lỗi tinh tường, Tiên khí tuy lợi hại, nhưng hôm nay Dương Nguyệt căn bản không có thực lực thúc dục nó, cường hành sử dụng là không có bất kỳ chỗ tốt, liền lắc đầu cự tuyệt.
- Nhị tỷ, ngươi đi mau, ta có biện pháp, chẳng lẽ ngươi quên ta lúc đầu là như thế nào giết chết Thiết Bối Cự Tích kia sao?
Dương Nguyệt thấy Dương Lỗi như thế, nhẹ gật đầu:
- Ngươi cẩn thận một chút, không nên cùng nó cứng đối cứng, hướng gia tộc chạy là được, đợi các trưởng lão chạy đến liền không có việc gì rồi.
...
Vài phút sau, Dương Lỗi đã thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này cùng Trường Tí Ma Hầu Vương bất đồng chính là, thân hình hắn càng lớn, trên đầu có một dúm Kim Mao.
Khí thế cường hãn không thôi, để cho Dương Lỗi cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn, Thánh thú, đây mới là Thánh thú.
- Là ngươi giết tử tôn của ta?
Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia miệng phun tiếng người nói.
Dương Lỗi một tay cầm lấy Phong Ẩn Đao, một tay cầm Bạo Vũ Lê Hoa Châm, trong nội tâm Dương Lỗi rất rõ ràng, Bạo Vũ Lê Hoa Châm này tuy lợi hại, nhưng căn bản là giết không chết Võ Thánh cấp cường giả, mà Trường Tí Ma Hầu Hoàng này là Võ Thánh hàng thật giá thật.
- Là ta giết ngươi, ngươi muốn như thế nào, đây chính là địa vực của Dương thị nhất tộc, ngươi rõ ràng đơn thương độc mã truy tới, ta xem ngươi là không muốn sống nữa, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi, có lẽ còn có một đường sinh cơ, bằng không thì Dương gia trưởng lão ta vừa đến, ngươi chỉ còn một con đường chết.
- Ngươi giết tử tôn của ta, diệt đi Trường Tí Ma Hầu nhất tộc ta, thù này bất cộng đái thiên, không giết ngươi khó tiêu hận trong lòng ta, cho dù chết, ta cũng muốn trước hết giết ngươi.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng thét dài một tiếng, toàn bộ thân hình cực lớn liền hướng phía Dương Lỗi lao đến, bàn tay giống như quạt hương bồ, khí kình cương mãnh vô cùng.
Dương Lỗi kinh hãi, khí thế như vậy căn bản không phải mình có thể chống lại, nếu như mình có thể có Oanh Thiên Lôi kia mà nói, thật là tốt, hiện tại Dương Lỗi ngược lại là cực kỳ hâm mộ Dương Thiên Lôi sử xuất Oanh Thiên Lôi, cái uy lực kia cực lớn, tuy không thể diệt sát một Võ Thánh, nhưng có thể ngăn cản một chốc, sau đó mình tái sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà nói, liền có thể để cho nó trúng mục tiêu, một khi trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm, tuy Võ Thánh khó có thể giết chết, nhưng mà có thể để cho nó trúng độc.
Cho nên Bạo Vũ Lê Hoa Châm cần ở thời điểm mấu chốt sử dụng, bằng không thì căn bản là phá không mở phòng ngự của nó.
- Một kích trí mạng.
- Phong Đao Thất Sát, Tứ Sát Hợp Nhất.
Trường Đao trong tay Dương Lỗi hóa thành một đạo ánh đao thật dài, kích ở trên bàn tay Trường Tí Ma Hầu Hoàng.
Phanh.
Một kích này lực đạo thật lớn, nhưng tu vị chênh lệch quá xa, khó có thể đền bù, mà bàn tay của Trường Tí Ma Hầu Hoàng giống như sắt thép, không thương chút nào, Dương Lỗi cũng bị một cái tát đập bay, xa xa ngã trên mặt đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, nội phủ chấn động nghiêm trọng.
Chậm rãi đứng lên, trong nội tâm Dương Lỗi tràn đầy đắng chát, mình cùng thằng này, thực lực chênh lệch quá xa, mắt thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng xông lại lần nữa, Dương Lỗi lấy ra tấm Lôi Phù kia.
Một tay véo toái, lập tức hóa thành từng đạo Thiên Lôi, kích ở trên đầu Trường Tí Ma Hầu Hoàng. Bất quá tên kia lại không chút nào để ý tới, mặc kệ Thiên Lôi đả kích.
Bàn tay cực lớn kia lần nữa hướng phía Dương Lỗi phiến đi qua.
Hai cánh lên.
Dương Lỗi bay lên.
- Muốn chạy trốn sao? Không dễ dàng như vậy.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng với tư cách Thánh thú cấp cường giả, sớm đã thoát ly lực hút hạn chế, mình có thể ngự không phi hành, tuy không thể bền bỉ, nhưng mà thật sự có thể dừng lại trên không trung.
Bình thường mà nói, Võ Thánh cũng sẽ không ngự không phi hành, dù sao như vậy tiêu hao quá khổng lồ, nhưng Trường Tí Ma Hầu Hoàng này cũng không để ý nhiều như vậy, mục đích của nó chính là muốn giết chết Dương Lỗi, vì giết chết hắn không từ thủ đoạn, liều lĩnh, tự nhiên cũng sẽ không quan tâm phi hành mang đến tiêu hao.
- Hừ.
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng, hai cánh nhanh chóng, lập tức lòe ra một khoảng cách, sau đó Trường Cung nơi tay.
- Truy Hồn, đi.
Vèo.
Tỉ lệ chính xác cực cao, một mũi tên hướng con mắt Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia vọt tới.
Chỉ thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng thò tay một trảo.
Mũi tên bị hắn bắt trúng, tùy ý nhắm phía Dương Lỗi vung đi qua.
Trốn.
Dương Lỗi bứt ra né tránh, mũi tên từ bên tai bay qua.
Dương Lỗi kinh ra một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa bị mũi tên chính mình bắn đi ra đánh trúng.
Lại đến một mũi tên.
Vèo.
Lần này, Trường Tí Ma Hầu Hoàng dứt khoát không hề trốn tránh.
Đinh.
Mũi tên đụng vào hộ thể cương khí của hắn, lập tức rơi xuống dưới.
Dương Lỗi không khỏi hút miệng khí lạnh.
Muốn sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm sao? Trong nội tâm Dương Lỗi phiền muộn không thôi ah, Bạo Vũ Lê Hoa Châm này hết sức lợi hại, hối đoái một cái cần rất nhiều điểm tích lũy, nhưng Dương Lỗi cũng nguyện ý dự trữ nhiều mấy cái, bất quá để cho Dương Lỗi phiền muộn chính là, Bạo Vũ Lê Hoa Châm một ngày chỉ có thể hối đoái một lần, hơn nữa chỉ có thể có được một cái, nói cách khác, nếu như ngươi đổi một cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm, như vậy không thể hối đoái cái thứ hai, trừ khi ngươi đem cái Bạo Vũ Lê Hoa Châm này tiêu hao hết.
Mắt thấy sẽ bị đuổi theo, chân khí bản thân mình cũng tiêu hao cực lớn, Dương Lỗi cười khổ không thôi.
Mình lúc này đã là lâm vào tuyệt cảnh rồi, át chủ bài mạnh nhất là Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nhưng vấn đề là hiện tại Bạo Vũ Lê Hoa Châm đối với Võ Thánh cấp tác dụng không lớn, phá không được hộ thể cương khí của hắn.
Hôm nay chỉ có liều chết đánh cược một lần, hy vọng Phong Ẩn Đao có thể kích phát ra Nhất Kích Tất Sát, chỉ cần kích phát Nhất Kích Tất Sát, như vậy cho dù Thánh thú thì như thế nào? Nhưng tỷ lệ như vậy thật sự là quá xa vời, tỷ lệ một phần vạn, quá nhỏ.
- Phong Đao Thất Sát, Tứ Sát Hợp Nhất.
- Phá, phá cho ta.
Dương Lỗi gào thét.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng mang trên mặt biểu lộ trêu tức.
- Tiểu côn trùng, lại giãy dụa cũng vô dụng, Bạo Liệt Quyền.
Bành bành bành.
Dương Lỗi lần nữa bị đánh bay, đụng ngã vài cây đại thụ, lúc này mới ngừng lại được. Nếu như không phải tu luyện Thiết Bố Sam Quyển 2 mà nói, lúc này Dương Lỗi sớm bị đánh chết. Bất quá mặc dù như thế, lúc này kinh mạch Dương Lỗi tổn hại, xương sườn đứt gãy, bị thương nghiêm trọng, giá trị khí công trong cơ thể cũng tiêu hao hầu như không còn, đã là nỏ mạnh hết đà.
Chẳng lẽ mình hôm nay phải chết ở chỗ này sao? Không, tuyệt không, trong nội tâm Dương Lỗi quát.
Mắt thấy Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia lần nữa bay tới, duỗi ra nắm đấm cực lớn, hướng phía Dương Lỗi công kích tới, muốn đem đầu Dương Lỗi đạp nát.
- Nghiệt súc, muốn chết!
Ngay khi Dương Lỗi cảm giác tuyệt vọng, liền nghe được một tiếng quát lớn.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia nghe được thanh âm nhưng lại không có chút dấu hiệu nào dừng tay, ngược lại nhanh hơn vài phần.
Dương Vô Địch tức giận không thôi, súc sinh này lại muốn ở trước mắt mình đánh chết Dương Lỗi, đây quả thực là đối với hắn khiêu khích, một cái là Võ Thánh Đại viên mãn, mà Trường Tí Ma Hầu Hoàng chỉ là Võ Thánh tứ giai, làm hắn như thế nào không phẫn nộ.
- Dương gia thương pháp, Thương Long Xuất Hải.
Dương Vô Địch đối với nắm đấm của Trường Tí Ma Hầu Hoàng bắn một phát.
Phanh.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng bị đánh lui, mà Dương Lỗi bị tức kình đánh bay lần nữa, lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Đáng chết, ngươi cái súc sinh, thật đáng chết, rõ ràng dám xâm nhập Dương thị nhất tộc ta, đả thương đệ tử Dương gia ta thí luyện, quả thực không thể tha thứ.
Dương Vô Địch nộ quát một tiếng, tiến lên trước một bước, như Súc Địa Thành Thốn, lập tức đi tới trước mặt Trường Tí Ma Hầu Hoàng.
- Dương gia thương pháp, Bạch Xà Thổ Tín.
- Phong Ma Quyền Pháp, Cuồng Ma Chiến Thiên.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng cũng biết Dương Vô Địch lợi hại, cũng tinh tường mình quyết không phải là đối thủ của hắn, nhưng mối thù giết con, mối hận diệt tộc lại không thể không báo.
- Tới tốt.
Dương Vô Địch trường thương khẽ múa, nổi lên đóa đóa thương hoa.
Hai người tranh đấu gay gắt, khí kình tán loạn, bốn phía lập tức bị phá hư không thành bộ dáng.
Bành bành bành.
Liên tục mấy lần giao thủ, Trường Tí Ma Hầu Hoàng nương theo thể chất cường hãn của mình, không sợ Sinh Tử điên cuồng, vậy mà cùng Dương Vô Địch đánh thành ngang tay.
- Tốt, tốt, không tệ, rõ ràng có thể ngăn trở ta mấy chiêu.
Dương Vô Địch xa xa mà nhìn xem Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia, trên mặt mang một tia hưng phấn, mình ở vào Võ Thánh Đại viên mãn cảnh giới, có thể tìm được đối thủ không nhiều lắm, cho dù có, cũng sẽ không Sinh Tử tương bác, hôm nay Trường Tí Ma Hầu Hoàng này vừa vặn cho hắn cơ hội luyện tập.
- Mục tiêu của ta là hắn, ngươi tránh ra.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng biết rõ mình muốn hơn hắn gần như là không thể nào, cho nên mới có một câu này.
- Không có khả năng, ngươi muốn giết chết Dương Lỗi, hừ, hắn là thiên tài của Dương gia ta, là hi vọng của Dương gia ta, há lại cho ngươi làm càn.
Dương Vô Địch biến sắc.
- Giết tử tôn ta, diệt toàn tộc ta, không giết hắn, ta không cam lòng. Cho dù liều cái mạng này, ta cũng muốn giết hắn, ngươi ngăn cản ta, ngươi cũng muốn chết, Phong Ma Quyền Pháp, Phong Ma Giải Thể.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng Triều nộ rống, tròng mắt đỏ thẫm càng phát ra quỷ dị.
Dương Vô Địch thầm nghĩ không tốt, thằng này sinh cơ không ngừng yếu bớt, nhưng khí thế lại đang không ngừng tăng cường, lập tức liền từ Võ Thánh trung kỳ đạt đến Võ Thánh hậu kỳ, nhưng lại đang không ngừng tăng lên, rất nhanh thì đến được Võ Thánh Đại viên mãn, còn đang tiêu thăng.
- Súc sinh mà thôi, diệt toàn tộc ngươi thì như thế nào.
Dương Vô Địch nổi giận, chính mình chưa từng bị người khiêu khích qua.
- Chết, chết, chết.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng thi triển Phong Ma Giải Thể thân hình biến lớn, khiến cho thân hình vốn cũng rất cao lớn trở nên như là một tòa núi nhỏ, bước chân đất rung núi chuyển, cùng hắn so sánh với, Dương Vô Địch giống như là một con kiến, nhỏ yếu vô cùng, chỉ thấy hắn hướng phía trước vài bước, bàn chân cực lớn tới gần Dương Vô Địch, hướng phía Dương Vô Địch một cước đạp xuống dưới.
- Dương gia thương pháp, Phượng Hoàng Điểm Đầu.
Dương Vô Địch phi thân lên, trường thương trong tay huyễn hóa ra một Phượng Hoàng hỏa hồng, rực rỡ vô cùng, sau một tiếng phượng lệ, hướng hai mắt Trường Tí Ma Hầu Hoàng mổ đi.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng nâng lên bàn tay lớn, chặn một kích này.
Bành, bành, bành.
Liên tiếp công kích, đánh vào trên cổ tay Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia.
Bất quá lúc này thân hình Trường Tí Ma Hầu Hoàng kia gần như cương cân thiết cốt, điểm công kích này căn bản là tổn thương hắn không được.
Dương Lỗi xa xa nhìn xem mà kinh hãi lạnh mình, Trường Tí Ma Hầu Hoàng này quá kinh khủng, ngay cả Dương Vô Địch tu vị đã đạt đến Võ Thánh Đại viên mãn cũng không phải đối thủ, khủng bố, quả thực khủng bố.
- Đại ca, ta đến giúp ngươi.
Lúc này lại tới một người, là Dương gia Dương Vô Ngân.
- Trận pháp, Tứ Tượng trận lên cho ta.
Dương Vô Ngân run tay lên, một bộ kỳ trận lập tức bố trí, đem Trường Tí Ma Hầu Hoàng cao lớn uy mãnh kia vây ở trong trận.
- Đông Phương Thanh Long, trở về vị trí cũ.
- Tây Phương Bạch Hổ, trở về vị trí cũ.
- Nam Phương Chu Tước, trở về vị trí cũ.
- Bắc Phương Huyền Vũ, trở về vị trí cũ.
- Tứ Tượng Phong Ma, phong cho ta.
Trong tay Dương Vô Ngân không ngừng biến hóa lấy các loại ấn pháp, ở trên thoáng hiện lấy Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ hư ảnh, uy thế lăng nhiên.
Dương Lỗi nhìn xem không khỏi tinh thần đại chấn, trận pháp chi đạo, Tứ Tượng Phong Ma Trận, rõ ràng đem Trường Tí Ma Hầu Hoàng vô cùng cường hoành kia vây ở trong đó, để cho hắn không cách nào giãy giụa.
NGAO, NGAO, NGAO.
Trường Tí Ma Hầu Hoàng ở bên trong trận pháp điên cuồng vung vẩy lấy nắm đấm, không có kết cấu gì, nhưng lại uy lực mười phần, lực đạo quá mãnh liệt, mọi nơi Không Gian không ngừng chấn động. Dương Vô Ngân bố trí xuống bốn cây trận kỳ, không ngừng lắc lư.
Bành, bành, bành.
PHỐC.
Lúc này Dương Vô Ngân phun ra một búng máu, trong nội tâm khẩn trương:
- Không xong, đại ca, thằng này quá cường hãn, ta chịu không được rồi.
Dương Vô Ngân không có nghĩ tới tên này rõ ràng lợi hại như vậy, coi như là Võ Thánh Đại viên mãn cũng không có khả năng lợi hại như thế, không có thể làm cho mình ở trong thời gian ngắn như vậy bị thương, trận pháp phá vỡ quá nhanh, như vậy hiện tại giải thích duy nhất là tu vị thằng này cực kỳ khủng bố, đã vượt qua cấp độ Võ Thánh.
- Ngũ đệ, ngươi thả ta đi vào, ta đi thu thập hắn.
Dương Vô Địch sắc mặt ngưng trọng, trường thương nhảy lên, nói ra.