Nếu quả thật là coi trọng mình mà nói, đây chẳng phải là lại muốn nhiều hơn một cái mỹ nhân rồi? Mặc dù là độc nữ, hơn nữa còn là thân ma thú, bất quá đối với Dương Lỗi đên từ thế kỷ hai mươi một mà nói, cái này cũng không phải là vấn đề.
Còn nữa, ma thú sau khi tu luyện hóa hình, kỳ thật cũng liền tính là có nhân thân chân chính rồi.
- Được rồi, ta nhận lấy, mặt khác cái này ngươi cầm lấy đi!
Dương Lỗi lại lấy ra mấy tấm phù triện, là mấy tấm Ẩn Thân phù cùng Định Thân phù, dĩ nhiên còn có Kim Duệ phù cùng Ngưng Huyết phù, nhân gia đem bản mệnh độc châu đều lấy ra, không tỏ vẻ một chút ngược lại là hiển lộ mình hẹp hòi.
- Tốt, ta nhận lấy!
Chu Độc Mỵ cũng không nhiều lời, nếu chính mình ngay cả bản mệnh độc châu cũng cho hắn, thu một ít đồ vật cũng là nên đấy.
- Mặt khác, đây là truyền tin phù của ta, nếu như ngươi có việc mà nói, có thể sử dụng tấm truyền tin phù này liên lạc với ta, ta có thể giúp ngươi giải quyết bất cứ vấn đề gì, về phần ngươi muốn tìm kiếm Tị Độc châu, ta giúp ngươi tìm một chút, nếu như lấy được mà nói, sẽ cho ngươi!
Đối với Dương Lỗi mà nói Tị Độc châu thật đúng là có cũng được mà không có cũng không sao, lấy được liền cho nàng cũng là không sao.
- Ngươi hiện tại muốn đi rồi?
Biết Dương Lỗi liền muốn rời đi, trong lòng Chu Độc Mỵ nhưng là có chút thương cảm, trong lòng âm thầm trách hỏi mình làm sao sẽ đối với một người chỉ gặp qua có hai lần sẽ có cảm xúc như vậy? Chẳng lẽ mình thích hắn rồi? Nếu như không phải, tại sao lại sẽ đem bản mệnh độc châu của mình cho hắn?
- Ân!
Dương Lỗi gật đầu:
- Nhớ kỹ, có chuyện tìm ta!
Dương Lỗi nói xong, mang theo Điền Thi Vận xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Lỗi, Chu Độc Mỵ thở dài, cho dù là mình thích hán thì như thế nào? Đây cuối cùng là sẽ không có kết quả, mình và hắn cũng không phải là người cùng một cái thế giới.
..........
Ra khỏi địa bàn của Chu Độc Mỵ, Điền Thi Vận liền nói:
- Tiểu Lỗi, ngươi đối với độc nữ kia tốt như vậy, cho nàng nhiều đan dược, phù triện như vậy, ngươi sẽ không phải là coi trọng nàng rồi đi? Bất quá nói thật, nàng lớn lên ngược lại là mị nhân.
- Ân...
Dương Lỗi kỳ lạ nhìn Điền Thi Vận:
- Thi Vận tỷ, làm sao ngươi lại nói như vậy, ngươi sẽ không phải là ghen tỵ rồi đi?
- Ghen, ta sẽ ghen tị?
Điền Thi Vận giống như là mèo bị giẫm phải đuôi, cao giọng kêu lên:
- Ta làm sao có thể ghen, ta đường đường là nữ nhi của cốc chủ Thiên Y cốc mà ghen sao, nhớ ngày đó người theo đuổi của ta là nhiều như thế nào, ngươi lại còn nó ta ghen với nàng, nói đùa gì vậy?
Dương Lỗi cười ha hả một tiếng nói:
- Thi Vận tỷ, yêu thích ta cứ việc nói thẳng, nếu như không phải là ghen mà nói, ngươi tại sao sẽ có phản ứng lớn như vậy?
Sắc mặt của Điền Thi Vận đỏ hồng:
- Ta nói không phải là ghen liền không phải là ghen, ta chỉ là cảm thấy ngươi đối với Chu Độc Mỵ kia quá một chút, nàng là độc nữ, có thể nói là lòng dạ độc ác, không biết đã độc chết bao nhiêu người, huống chi ngươi cùng nàng căn bản cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
- Cái này ngươi không cần lo lắng rồi, ta không có yêu mến nàng, ít nhất bây giờ còn không có yêu mến nàng.
Dương Lỗi cười nói:
- Ta sở dĩ cho nàng những thứ đó, còn cho nàng một cái hứa hẹn là bởi vì nàng đem bản mạng độc châu của mình đều cho ta.
- Nàng đem bản mạng độc châu cho ngươi? Cái này... Cái này...
Điền Thi Vận cũng kinh ngạc, nàng tự nhiên biết bản mạng độc châu đại biểu cho cái gì, ý vị như thế nào.
- Ừ!
Dương Lỗi nhẹ nhàng gật đầu.
- Xem ra nàng thật sự thích ngươi rồi!
Điền Thi Vận sâu kín thở dài.
- Chắc có lẽ sẽ không đi?
Dương Lỗi giả bộ ra một bộ ngữ khí hồ đồ nói.
- Làm sao lại không, nếu như không thì làm sao sẽ đem bản mạng độc châu của mình cho ngươi chứ?
Điền Thi Vận nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến thời điểm rời đi Càn Nguyên quốc rồi, không đúng, hiện tại không gọi là Càn Nguyên quốc, mà gọi là Thiên Dương quốc, Càn Nguyên quốc đã là lịch sử rồi, hôm nay nắm trong tay phiến thổ địa này chính là Dương gia, Dương Hữu chính là Hoàng Đế đệ nhất của Thiên Dương quốc.
Vốn là bọn họ tính toán đem Dương Lỗi trở thành Thái tử, bất quá Dương Lỗi không đồng ý, đám người Dương Hữu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem Dương Lỗi phong làm Thiên Sách Vương.
Cái danh hiệu này nghe lên là kỳ quặc không thôi, bất quá Dương Lỗi biết, nếu như không chấp nhận mà nói, vậy bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ở trước khi rời đi, Dương Lỗi luyện chế ra một nhóm đan dược, chế tác ra một nhóm phù triện cho đám người Dương Hữu, mặt khác còn giao phó cho bọn họ chuyện liên quan đến Thiên Tinh lâu, cho nên chuyện tình ở Thiên Dương quốc coi như hoàn toàn xử lý xong.
Vốn là Dương Lỗi tính toán để cho Hạ Trúc cùng Xuân Lan, còn có Tào Tư Nhã đều lưu lại, nhưng các nàng nhất định muốn đi theo, Dương Lỗi không có cách nào, hướng Đoạn Dong hỏi thăm, nguyên lai là nội môn đệ tử đều có gia nô của mình, có mười danh sách, Dương Lỗi cũng không cần nhiều hạ nhân như vậy, cho nên cũng chỉ là mang theo Hạ Trúc, Xuân Lan cùng Tào Tư Nhã ba người.
- Thiên Nhất trưởng lão!
Lần này người tới đón vẫn là Thiên Nhất trưởng lão, dĩ nhiên còn có một người khác, chính là Hậu Uyên, đó là một tộc nhân của Xạ Nhật nhất tộc.
- Dương sư đệ, gươi nhưng là lộ mặt rồ, lần này Trương trưởng lão sẽ trực tiếp thu ngươi làm đệ tử, vì thế mà thiếu chút nữa cùng mấy vị trưởng lão khác đại đả xuất thủ rồi?
Ngữ khí của Hậu Uyên có chút hâm mộ, có thể để cho những lao gia hỏa kia tranh nhau thu đồ đệ, từ trước tới nay cũng chỉ có một mình hắn.
- Hậu sư huynh cũng đừng chê cười tiểu đệ rồi, sư huynh ngươi là đệ tử có Xạ Nhật nhất tộc, có huyết mạch Hậu Nghệ, sợ rằng so với ta còn phải tốt hơn nhiều đi? Ta cũng không tin trưởng lão muốn thu Hậu sư huynh làm đệ tử sẽ ít hơn.
Dương Lỗi cười nói.
- So ra kém ngươi a, ta là thật tâm hâm mộ!
Hậu Uyên mỉm cười nói.
Hắn đối với Dương Lỗi đích xác là có chút hâm mộ, nhưng cũng không có bất kỳ lòng ganh tỵ nào, lại càng không có cái gì bất mãn, có thể có một sư đệ lợi hại kỳ thật cũng là cho mình áp lực, như vậy mới làm cho mình có động lực tu luyện lớn hơn nữa, thúc đẩy chính mình cố gắng tu luyện.
Hơn nữa giao hảo với một cái tuyệt thế thiên tài như vậy đối với mình là chỉ có chỗ tốt mà không có chỗ xấu, đây chính là tiềm lực, hơn nữa bất luận như thế nào, từ việc hắn có thể đánh chết cường giả Thông Huyền mà nói, hắn cũng đã đáng giá để cho chính mình đi chú ý, đi giao hảo rồi.
- Dương Lỗi, chuyện của ngươi đều xử lý tốt chưa?
Thiên Nhất trưởng lão nhìn hắn nói:
- Nếu như không có xử lý tốt mà nói, ta còn có thể cho ngươi thêm một ngày, dù sao các ngươi lần này đi Huyền Cơ môn, sợ rằng cần mấy năm mới có thể trở về.