10 phút sau, Dương Lỗi liền gặp một thú con, đây là một con lợn rừng, nhưng cùng lợn rừng bình thường không giống, xem ra không có hung hãn như vậy, ngược lại là có chút đáng yêu.
Một cái Giám Định Thuật đi qua.
Huyễn Hương Trư, một loại thịt ăn cực kỳ đặc biệt ở Tiên giới, rất được người ưa thích, mặc dù so với Bạch Long Ngư kém một chút, nhưng cũng là mỹ thực khó gặp, nhưng mà loại này không dễ bắt giữ, đặc biệt là hoang dại, đều có được phương thức chạy trốn đặc biệt của mình, có thể phóng thích ảo thuật đến mê hoặc kẻ địch, danh tự cũng chính là vì vậy mà đến.
Nhưng chuyện này cũng không hề ở trong mắt Dương Lỗi, ảo thuật mà thôi, mình nắm giữ Chân Thực Ưng Nhãn, ở chỗ này, ảo thuật hoàn toàn là bài trí.
- Heo nhỏ, muốn trách thì trách ngươi số mệnh không tốt rồi.
Dương Lỗi xa xa nhìn xem nó, đầu Huyễn Hương Trư kia tuy rằng đáng yêu, nhưng Dương Lỗi cũng không phải là loại người lòng thông cảm tràn lan này, đương nhiên Dương Lỗi cũng không có ý định bắt sống, vạn nhất bắt sống trở về, Tô Anh không cho giết mà nói, đây chẳng phải là bi kịch? Sẽ đói bụng a.
Quả nhiên, sau khi Dương Lỗi tới gần, Huyễn Hương Trư kia phát hiện Dương Lỗi tồn tại, vô cùng cảnh giác, một chút liền đối với Dương Lỗi dùng cái ảo thuật.
- Chút tài mọn.
Dương Lỗi nhẹ rên một tiếng, trong tay xuất hiện một ngọn phi đao, Tiểu Lý phi đao.
- Chết cho ta.
Phi đao hóa thành một tia sáng trắng, trong nháy mắt chui vào trái tim Huyễn Hương Trư.
- Ô...
Huyễn Hương Trư kia kêu lên một tiếng, liền chết đi.
Dương Lỗi đi qua, một tay nhấc lên nó, đi trở về, mới đi hai bước liền phát hiện một ít khác thường, nơi này có gì đó quái lạ.
Đúng, là mùi thơm, mùi thơm rất nồng đậm, đó cũng không phải Huyễn Hương Trư phát ra, mặc dù Huyễn Hương Trư có mùi thơm, nhưng không có đặc biệt như vậy, mùi thơm này, khiến người ta sảng khoái tinh thần, khiến người ta say mê, hơn nữa dường như có thể dẫn dắt người lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo. Chẳng lẽ nơi này cũng có đồ vật cùng loại với Đạo Vân Trúc? Nếu thật là như thế này, vậy mình chẳng phải là phát đạt?
Chân Thực Ưng Nhãn mở ra lần nữa, bốn phía tìm kiếm.
Rốt cuộc là thứ gì, sẽ là linh vật nghịch thiên ư?
Trải qua tìm kiếm, Dương Lỗi phát hiện lòng đất có một chỗ không gian, không gian đặc thù, một gian nhà đá, mặt trên có một vết nứt, trên cái khe có một cây Linh thảo. Xuống trong thạch thất, rõ ràng còn có một cái ao nhỏ, ở bên trong ao hiện đầy rất nhiều đồ vật màu trắng sữa.
Đó là, cái kia sẽ không phải là Không Linh Nhũ chứ? Dương Lỗi mở to hai mắt nhìn, không thể tin được, Không Linh Nhũ, thứ này có thể ghê gớm, tại Tiên giới cũng tuyệt đối là vật hiếm có.
Không Linh Nhũ, chỗ lợi hại nhất là có thể khu trừ Tâm Ma, để người nội tâm yên ổn, tiến vào trạng thái kỳ ảo, khiến người ta có cơ hội đạt được tỉnh ngộ, lĩnh ngộ Thiên Đạo.
Không Linh Nhũ, chẳng lẽ đây thực sự là ý trời, tuy rằng đối với mình không có tác dụng quá lớn, mình không cần lợi dụng những thứ này đến đề thăng cảm ngộ của mình đối với Thiên Đạo, nhưng mình đã nhận được Đạo Vân Trúc, hơn nữa Không Linh Nhũ, đây quả thực là muốn nghịch thiên a, chỉ sợ mặc dù là Chuẩn Thánh, thậm chí là Thánh Nhân cũng muốn ghen ghét.
Mặc dù mình không dùng đến, nhưng cho những người khác mà nói, có thể bồi dưỡng được cho mình một đống lớn cao thủ, nói như vậy, mình liền dễ dàng thành lập một đám lớn thế lực thuộc về mình, cái này là mình tất yếu, đương nhiên, nơi này là Tiên giới, tuy rằng nhiệm vụ chính tuyến của mình, không có quan hệ tới Tiên giới, nhưng nghĩ đến về sau là sẽ có, cái kia bất quá là vấn đề sớm hay muộn thôi, hơn nữa mình muốn cầm những vật này, phóng tới bên trong Vô Cực đại lục, phóng tới Sùng Vũ đại lục, muốn bồi dưỡng thế lực của mình, chuyện này quả là quá dễ dàng.
Đã có Đạo Vân Trúc, lại có Không Linh Nhũ, muốn bồi dưỡng được một đám cao thủ, rất đơn giản, ở dưới sự trợ giúp của Không Linh Nhũ cùng Đạo Vân Trúc, căn bản không có bình cảnh đáng nói.
Đây là muốn nghịch thiên ah.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm, dù sao Tô Anh còn đang đợi mình, ngược lại bảo vật như vậy cũng chạy không thoát, chung quanh cũng không có gia hỏa mạnh mẽ gì, còn gốc linh thảo kia, thật ra là một cây Linh thảo bình thường, nhưng bởi vì có Không Linh Nhũ kia, gốc linh thảo này trở nên cực kỳ đặc thù, nên đã vượt qua những Cực phẩm đó Linh thảo rồi.
Gốc linh thảo này phải trước hái rồi nói sau, bằng không nếu như có người khác đến, hoặc là có yêu thú phát hiện mà nói, vậy mình chẳng phải là xui xẻo, con vịt đã đun sôi bay rồi, đây cũng không phải là phong cách của Dương Lỗi.
...
...
Trở lại nơi trú quân trước đó, Tô Anh nhìn xem Dương Lỗi, hết sức bất mãn nói:
- Sư đệ, ngươi như thế nào đi lâu như vậy, không phải nói rất nhanh sẽ trở lại sao?
- Thực xin lỗi, gặp chút chuyện nhỏ.
Dương Lỗi vội nói.
- Gặp yêu thú mạnh mẽ rồi hả? Không có bị thương chớ?
Tô Anh nghe xong, hết sức quan tâm hỏi.
Dương Lỗi lắc đầu.
- Không có, không phải gặp được yêu thú mạnh mẽ, là chuyện khác, là một chuyện tốt, chuyện thật tốt.
- Cái chuyện tốt gì mà cao hứng như vậy?
Tô Anh nghe vậy vội nói.
Dương Lỗi nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Đã tìm được thứ tốt, nhưng mà lo lắng ngươi, cho nên lúc này mới về trước, bằng không ta sớm đã đi lấy, vật kia quá trân quý, trình độ trân quý không thua gì Đạo Vân Trúc.
- Không thể nào, có đồ vật tốt như vậy sao, vậy... vậy còn chờ gì, chúng ta bây giờ liền đi.
Tô Anh nghe vậy vội nói, nói giỡn, có bảo vật như thế này, không trước đem tới tay rồi nói sau, ăn cơm, lúc nào cũng có thể ăn, đói bụng một chút cũng không sao.
Bảo vật đẳng cấp như Đạo Vân Trúc, một khi bị những người khác nhận được, tổn thất kia có thể to lắm, cho nên nghe xong Dương Lỗi nói, cái kia trình độ trân quý không kém Đạo Vân Trúc một chút nào, Tô Anh ở đâu còn ngồi được, kích động đến không được.
Gặp Tô Anh biểu hiện kích động như thế, Dương Lỗi cười cười nói:
- Không nóng nảy, không nên gấp, ăn cơm trước rồi nói sau, sư tỷ không thể bị đói.
- Không được, không được á..., vạn nhất nếu như bảo vật kia bị những người khác lấy mất thì sao?
Tô Anh không thể chờ đợi được rồi.
- Được rồi.
Nhìn thấy Tô Anh kiên trì như vậy, Dương Lỗi cũng chỉ đành phải gật đầu, mang theo Tô Anh đi tới địa phương trước đó.
- Chính là chỗ này.
- Nơi này, tại sao ta không có phát hiện? Ngươi có nhớ lầm rồi hay không hả? Hay bị người khác đào đi rồi?
Tô Anh tìm tòi bốn phía, không phát hiện bảo vật gì, không khỏi hỏi.
Dương Lỗi cười nhạt một tiếng:
- Không có nhớ lầm, chính là chỗ này.
- Thế nhưng mà nơi này thật không có gì a?
Tô Anh lại cẩn thận tra tìm một lần, vẫn không có phát hiện có bảo vật gì ở chỗ này, Linh thảo bình thường cũng không có, chớ nói chi là linh vật như Đạo Vân Trúc.