Lâm Chính hành động rất nhanh.
Anh biết chắc chắn Thiên Trì đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, đồng thời cài rất nhiều tai mắt ở gần núi Thiên Thần, giám sát nhất cử nhất động của anh.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng có tai mắt ở Thiên Trì.
Nữ Hoàng Thiên Trì chần chừ không chịu đầu hàng, sợ là đã nghĩ ra kế sách đối phó với Lâm Chính.
Anh không dám sơ suất.
Ở một thôn trang cách Thiên Sơn 10 dặm.
Đoàn Lâm Chính thúc ngựa tiến vào.
Ngôi làng này cũng bị Thiên Trì khống chế, một phần thôn dân ở đây là đệ tử vòng ngoài của Thiên Trì.
Thấy mấy người Lâm Chính tiến vào, bọn họ đều nhìn chằm chằm, tỏ vẻ cảnh giác.
"Bái kiến minh chủ!".
Đúng lúc này, một tên ăn mày ở ven đường bỗng đứng dậy, nhanh chân đi về phía Lâm Chính, ôm quyền hành lễ.
"Anh là người của liên minh Thanh Huyền?".
Một thôn dân ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Mấy ngày trước tên ăn mày này đến thôn xin ăn, liền ngồi luôn ở đây, bọn họ đều không để ý đến anh ta, không ngờ đây lại là tai mắt của Lâm Chính.
“Vậy thì các anh chắc là đệ tử của Thiên Trì nhỉ?”.
Lâm Chính ngồi trên ngựa nhìn thôn dân kia.
Anh ta biến sắc, lập tức xoay người định chạy.
Nhưng Vương Nhất Thánh ở bên cạnh đã lao tới, bắt thôn dân kia lại.
"Mau, mau đi bẩm báo với bệ hạ!".
Anh ta gào lên.
Những thôn dân khác nghe thấy thế liền lao về phía Thiên Sơn.
Bọn họ hoảng loạn sợ hãi, điên cuồng tháo chạy.
"Đuổi theo!".
Sở Thu khẽ quát, đang địch giục ngựa đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính giơ tay lên ngăn lại.
"Không cần đâu, chắc là Nữ Hoàng Thiên Trì cũng đã biết chúng ta đến đây, để bọn họ đi đi".
"Vâng, minh chủ".
Sở Thu ôm quyền.
Lâm Chính nhìn thôn dân đang bị Vương Nhất Thánh chế ngự, bình thản nói: "Nữ Hoàng Thiên Trì có đang ở Thiên Sơn không?".
"Mày có giết tao thì tao cũng không bán đứng Nữ Hoàng bệ hạ".
Anh ta tỏ vẻ quyết tuyệt, nghiến răng gầm lên.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, ngoảnh sang nói: "Đưa anh ta đến liên minh Thanh Huyền, cắm ống dẫn bôi thuốc vào lục phủ ngũ tạng, thần kinh, đại não của anh ta, bắt đầu từ lột da, sau đó xẻo từng miếng thịt. Phải đảm bảo sau khi hành hình anh ta vẫn còn sống, người trung thành như vậy, tôi không muốn giết, nhưng tôi muốn ngày nào các anh cũng hành hình xẻo thịt".
"Vâng, minh chủ".
Sở Thu đáp.
Thôn dân kia nghe thấy thế, suýt nữa thì tè ra quần, vội vàng kêu lên: "Đại... đại nhân, Nữ Hoàng Thiên Trì đang ở Thiên Sơn, nghe nói ở bên cạnh Thiên Trì, những chuyện khác... thì tôi không biết gì cả... Tôi chỉ là một người canh gác, tôi không biết gì hết..."
"Đúng là đồ hèn, dọa hai câu đã khai hết rồi".
Ngạo Vi Âm lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh miệt.
Thôn dân kia cúi đầu xuống, không dám nói gì.
"Anh về đi".
Lâm Chính xua tay: "Lên núi nói với Nữ Hoàng Thiên Trì, nếu cô ta dẫn quân đến đầu hàng, thì tôi sẽ tha cho Thiên Trì".
"Vâng, vâng... Đại nhân, tôi sẽ chuyển lời ngay".
Thôn dân kia lập tức xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
"Minh chủ, nếu Nữ Hoàng Thiên Trì muốn đầu hàng, thì cần gì phải chờ đến bây giờ? Tôi thấy người này lên núi cũng vô ích thôi!", Ngu Sơn Thủy không nhịn được nói.
"Tiên lễ hậu binh mà, tôi biết người này chuyển lời cũng vô ích, chỉ là cảnh cáo Nữ Hoàng Thiên Trì thôi".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó nhìn về phía tai mắt kia: "Nữ Hoàng Thiên Trì có tìm sự trợ giúp từ bên ngoài không?".
"Bẩm minh chủ, Nữ Hoàng từng phái hơn trăm người đi cầu cứu khắp nơi, nhưng không ai hưởng ứng", tai mắt kia lập tức đáp.
Điều này không có gì ngạc nhiên.
Bây giờ Lâm Chính đã là Lục Địa Thần Tiên, còn đánh cho ông tổ nhà họ Mãn răng rơi đầy đất, ai dám giúp Thiên Trì chứ?
"Nếu đã không có sự trợ giúp từ bên ngoài thì sao cô ta dám đối đầu với Thanh Huyền chúng ta chứ? Minh chủ, cẩn thận kẻo sập bẫy".
Trang chủ Vân Tiếu ôm quyền nói.
"Đúng vậy minh chủ, nghe nói thời gian này Nữ Hoàng Thiên Trì ở suốt bên cạnh Thiên Trì, không thấy rời đi, bỏ bê mọi chuyện của Thiên Trì. Nhất là hôm qua, Nữ Hoàng Thiên Trì bỗng dưng gọi tất cả các trưởng lão đến bên cạnh Thiên Trì, nghe nói là cử hành nghi thức đặc biệt nào đó".
Tai mắt kia cung kính nói.
"Nghi thức?".
Lâm Chính suy tư một lát, trầm giọng nói: "Lên núi trước rồi tính".
"Vâng".