Nghe Nữ Hoàng nói thế, mọi người đều nở nụ cười đắc ý, ai cũng chế nhạo nhìn Lâm Chính.
“Kết giới thượng cổ đâu phải là thứ có thể xuyên qua dễ dàng được chứ”.
“Hừ, Lâm Chính, cậu đã sắp chết đến nơi rồi, tại sao không ngoan ngoãn cầu xin? Nếu cậu tự hủy bỏ tu vi của mình, có lẽ Nữ Hoàng bệ hạ sẽ nhân từ tha cho cậu một mạng”.
“Tự hủy tu vi? Tôi nghĩ vẫn nên thôi đi, chi bằng luyện sống hắn. Nếu như mọi người biết Thiên Trì chúng ta giết một Thần Tiên thì sẽ rất kính trọng Thiên Trì đấy, không dám đắc tội với chúng ta nữa, địa vị ở vực Diệt Vong của Thiên Trì cũng sẽ được nâng cao, người đời đều kính ngưỡng chúng ta”.
“Nói hay lắm, tiêu diệt Lâm minh chủ, giành lấy liên minh Thanh Huyền, vực Diệt Vong sẽ do chúng ta nắm quyền”.
Ánh mắt mọi người trở nên nóng bỏng, hơi thở gấp gáp.
Như thể cảnh tượng xưng bá vương đã hiện ra trước mắt.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng đứng dậy đi đến cạnh kết giới, tay chạm vào bùa chú trên kết giới, sau đó dùng sức khiến bùa chú đó chuyển động.
Với cường độ của sức mạnh phi thăng có thể làm bùa chú chuyển động.
Nhưng cho dù bùa chú chuyển động cũng không ảnh hưởng gì đến kết giới.
Nó vẫn đang ăn mòn Lâm Chính từng chút.
Khí tức bên ngoài của Lâm Chính đã bắt đầu suy giảm, da thịt xuất hiện vết nứt.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, tiếp tục di chuyển bùa chú.
Nữ Hoàng Thiên Trì sửng sốt, chăm chú nhìn Lâm Chính.
Một lúc sau.
Két két!
Sau khi Lâm Chính dịch chuyển được một lá bùa, kết giới bỗng phát ra âm thanh kỳ lạ.
Nữ Hoàng Thiên Trì run lên.
Mọi người cũng đều ngạc nhiên.
“Đây là âm thanh gì thế?”
Ánh mắt Nữ Hoàng Thiên Trì dần trở nên nghiêm trọng.
Chỉ thấy Lâm Chính lại bóp chặt mấy lá bùa đó, dịch chuyển một lúc như đang gom góp thứ gì đó.
Chẳng mấy chốc những lá bùa đó được Lâm Chính xếp thành một hình kỳ lân ở giữa không trung.
Đến khi hoa văn được hình thành.
Rắc!
Kết giới trước mặt Lâm Chính lập tức xuất hiện một vết nứt khá sâu.
“Cái gì?”
Mọi người sửng sốt.
Cuối cùng các trưởng lão không còn giữ được vẻ mặt lạnh nhạt nữa, lộ ra vẻ không thể tin được.
“Đây… không thể nào”.
“Cậu ta… cậu ta… cậu ta muốn phá kết giới sao?”
“Bệ hạ, rốt… rốt cuộc là sao?”
Mọi người run rẩy nói.
“Đừng lo lắng”.
Nữ Hoàng Thiên Trì cố sức kiềm chế sự chấn động của mình, đè thấp giọng nói: “Có lẽ là người này gặp may thôi, hắn chỉ vừa mới đột phá một trong bốn cấm chế của kết giới, hơn nữa lại là cái đơn giản nhất, chỉ cần không phá hết toàn bộ bốn cấm chế thì không thể khống chế được kết giới này… Hừ, cho dù đổi lại là tôi, không mất từ ba đến năm năm thì chắc chắn không phá được”.
“Bệ hạ mất bao lâu cho cấm chế đó?”
Một người bên cạnh vô thức hỏi.
Vừa dứt lời, người đó nhận ra mình lỡ lời, vội cúi đầu nói: “Thuộc hạ nhất thời buột miệng, mong bệ hạ thứ lỗi”.
Nữ Hoàng Thiên Trì nhìn hắn, bình thản nói: “Tôi mất mười lăm ngày mới có thể phá được cấm chế này. Tôi phải thừa nhận rằng thiên phú, trí tuệ và khả năng lĩnh hội của người này vượt xa tôi. Nhưng muốn loại bỏ hết trong một ngày là tuyệt đối không thể”.
Nghe thế mọi người đều thở phào.
Lúc này Lâm Chính đã đi đến bên phải kết giới, bắt đầu dịch chuyển phù văn, tính toán gì đó…
Sức mạnh phi thăng của anh đều tập trung vào đây.
Hàng ngàn tù nhân ở kết giới bên trái nhanh chóng di chuyển giữa các ngón tay của anh.
Thoáng chốc đã được di chuyển.
Nữ Hoàng Thiên Trì lặng lẽ nhìn, tim cũng đập ngày càng nhanh.
Dần dần cô ta nhận ra gì đó, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Không thể nào… tuyệt đối không thể”.
Cô ta lẩm bẩm.
Người bên cạnh sửng sốt, nhìn Nữ Hoàng Thiên Trì.
Lúc này.
Rắc!
Lại một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Sau đó trên màn chắn kết giới bên phải cũng xuất hiện một vết nứt.
Cấm chế thứ hai bị phá vỡ.