Lâm Chính mở mắt, chăm chú nhìn lá bùa, con ngươi lập lòe tia sáng.
"Tôi nhìn thấy rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi!"
“Hoá ra là vậy!”
"Vũ trụ vô tận, vạn pháp tự nhiên, kỳ tích hiếm thấy, thật sự khiến con người mở rộng tầm mắt!"
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười.
Trong lòng Nữ Hoàng Thiên Trì có dự cảm xấu.
Cô ta bất chấp để sức mạnh ăn mòn lao đến xử lý mạch máu Lâm Chính.
Nhưng đã quá chậm.
Cô ta nhìn thẳng vào tim Lâm Chính, dự đoán vị trí mạch máu, thúc giục sức mạnh kết giới để tấn công.
Trong nháy mắt, ngực Lâm Chính bị ăn mòn tạo ra một lỗ máu.
Nội tạng bên trong lỗ hổng đang hoạt động, có thể nhìn thấy rõ ràng!
"Không ổn, cô ta muốn giết minh chủ!"
Sở Thu cả kinh, lập tức giơ kiếm xông đến.
Lúc này, Nữ Hoàng Thiên Trì đã có ý định giết người.
Gã vừa chuyển động, Độc Cô Vấn lập tức tóm lấy gã.
Sở Thu nhìn Độc Cô Vấn.
Độc Cô Vấn chậm rãi lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính bên trong kết giới, khàn giọng nói: "Các anh không cần ra tay nữa đâu, đại cuộc đã định rồi...”
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lâm Chính.
Thấy trên ngực Lâm Chính sức mạnh ăn mòn khủng khiếp đang hội tụ.
Chúng giống như mũi khoan điện, không ngừng ăn sâu vào trong cơ thể Lâm Chính, ý định xuyên thủng trái tim, nghiền nát mạch máu, kết thúc mạng sống của Lâm Chính.
Nữ Hoàng Thiên Trì nhìn chằm chằm vào sức mạnh ăn mòn đó!
Đây là hy vọng cuối cùng của cô ta!
Đây là sức mạnh cả đời của cô ta!
Sắp rồi!
Sắp xong rồi!
Nhìn sức mạnh ăn mòn xé nát da thịt Lâm Chính từng chút một toàn thân Nữ Hoàng Thiên Trì không khỏi run lên.
Nhưng vào lúc này.
Rào rào!
Sức mạnh ăn mòn đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Nữ Hoàng Thiên Trì hoá đá.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy toàn bộ khí tức ăn mòn trong kết giới, lúc này đã tan thành mây khói…
Giống như kết giới ngừng hoạt động.
Cùng lúc đó, bên trong kết giới cơ thể Lâm Chính phát ra ánh sáng xanh biếc, sau đó cơ thể tàn tạ bắt đầu nhanh chóng phục hồi.
Tay chân anh lần nữa mọc ra, lỗ thủng trên ngực dần dần khép lại…
Thời gian trước sau không đến mười nhịp thở, cả người hoàn toàn nguyên vẹn.
"Kích hoạt kết giới! Mau kích hoạt kết giới!"
Nữ Hoàng Thiên Trì rót sức mạnh phi thăng vào trong kết giới, gào lên.
Mọi người vội vàng thúc giục khí.
Nhưng cho dù khí tức của bọn họ rót vào kết giới như nào, bên trong kết giới không sinh ra khí tức ăn mòn nữa, luyện hóa Lâm Chính...
"Chuyện… chuyện gì xảy ra thế?"
Nữ Hoàng Thiên Trì ngồi bệt xuống đất, trong mắt chỉ còn vẻ tuyệt vọng.
Lâm Chính chậm rãi đứng lên.
Anh đi thẳng đến cấm chế thứ tư trước mặt, vươn tay cầm một tấm bùa, sau đó chậm rãi xoay người.
Khi anh không ngừng xoay tròn, lá bùa kia cũng dần dần phát ra ánh sáng, sau đó dần dần hoà tan, tạo ra từng đường gợn sóng.
Tất cả những lá bùa bị đường sóng chạm vào, dường như đều bị thu hút, lao về phía ngón tay Lâm Chính.
Một, hai, ba…
Dần dần, tất cả những lá bùa đều rơi vào tay Lâm Chính.
Đầu ngón tay Lâm Chính phát ra ánh sáng rực rỡ.
Giống như trên đầu ngón tay có một ngôi sao.
Sau đó. . .
Ầm!
Kết giới nhốt Lâm Chính đột nhiên nổ tung!
Tất cả lá bùa đều tiêu tan, các đường nét đều vỡ vụn, thậm chí cả nền móng dưới sàn cũng sụp đổ thành cát đá...
Đám người Thiên Trì trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, ai cũng giống như người mất hồn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm ngón tay.
Hào quang trên đầu ngón tay chậm rãi biến mất, sau đó, trên ngón trỏ xuất hiện dấu ấn thần bí.
Điều bất ngờ là dấu ấn này lại là đạo kết giới đó!