“Tôi mà uống rượu thì cô có thể nói ra mục đích không?”, anh hỏi.
“Đương nhiên”, Tina nhún vai.
Lâm Chính gật đầu, uống cạn ly rượu không chút do dự. Tina cười đắc ý và cũng uống cạn ly của mình. Sau đó cô ta đặt hai tay lên vai Lâm Chính, dựa vào người anh.
Cô ta tin dưới tác dụng của cồn và thuốc thì Lâm Chính sẽ nhanh chóng choáng váng và chỉ muốn vồ lấy cô ta.
Đợi sau khi quay tất cả quá trình này lại và giao cho Tô Nhu thì chắc chắn Tô Nhu sẽ tuyệt vọng và không chấp nhận tha thứ cho anh.
Tới khi đó Lousi sẽ nhân cơ hội bước vào an ủi Tô Nhu, mang tới cho cô sự ấm áp, làm chỗ dựa cho cô thì khi đó dù có là sắt đá cũng sẽ tan chảy thôi. Như vậy, có được Tô Nhu sẽ dễ vô cùng.
Giờ chỉ cần cô ta hoàn thành được bước này thì coi như là xong. Tina nheo mắt, hơi thở bỗng trở nên dồn dập như muốn khơi lên nguồn dục vọng của Lâm Chính. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính chộp lấy tay cô ta.
“Á, Tina kêu lên như con mèo. Cô ta tưởng là Lâm Chính đã không thể nhịn được nữa.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đột nhiên đẩy cô ta ra. Tina vội vàng lùi về sau, cô ta loạng choạng trên đôi giày cao gót.
Cô ta vội vàng vịn tay vào quầy bar, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Cô gái, đừng lãng phí thời gian của cả hai bên nữa. Chút trò vặt vãnh này không có tác dụng với tôi đâu. Nếu như cô muốn sống sót rời khỏi đây thì hãy nói ra những gì cô biết cho tôi. Nếu không hôm nay cô đừng hòng rời khỏi đây”, Lâm Chính dập điếu thuốc.
Anh không định nương tay. Nếu thật sự không thể điều tra ra mục đích của đám người Louis thì thà anh giết nhầm còn hơn bỏ sót. Dù sao thì đối phương đã để lộ địch ý với anh rồi.
Sắc mặt Tina vô cùng khó coi nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười ý vị: “Thật không ngờ anh lại không hề bị tôi quyến rũ. Lợi hại. Thật lợi hại. Người đàn ông như anh thật đặc biệt”.
Nói xong cô ta khẽ phất tay. Khách trong quán tản đi hết. Đồng thời một lượng lớn các cao thủ chạy tới bao vây Lâm Chính.
Đây là địa bàn của Louis, những người ở đây đều là người của hắn nên cô ta không sợ. Lâm Chính chẳng thèm bận tâm tới đám người này.
Đúng lúc này…
Pằng pằng..Bỗng có tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Đầu của đám cao thủ đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn. Tất cả đều ngã ra đất, máu xối ra.
“Cái gì?”
Tina biến sắc nhìn đầu của đám cao thủ và đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn nhìn ra phía một góc cửa: “Adro sao?”
Một người đàn ông mặc vest và quần bò bước ra. Người đàn ông cầm súng, mỉm cười: “Hi, baby đã lâu không gặp”
Lâm Chính thấy vậy thì đanh mặt. Người ngoại vực đã vào Giang Thành rồi. Vậy mà anh không nhận được bất kỳ tin tức gì.
“Adro, sao anh lại ở đây?”
“Đương nhiên là nhớ baby rồi, chúng ta phải tính toán hẳn hoi chứ?”, Adro hút một điếu thuốc, nhún vai.
Lâm Chính đang định lên tiếng thì…Pằng…
Khẩu súng trong tay Adro lại phát nổ, nhằm thẳng vào trán Lâm Chính.
“Không”, Tina kêu lên.
Thế nhưng vô ích, đạn ra bay ra khỏi nòng súng.
Một giây sau…Keng…tia lửa lóe sáng.
Viên đạn của Adro bắn vào trán Lâm Chính bị vỡ vụn. Tina trố mắt.