Dứt lời, ô bí mật trong tường im lặng.
Không biết qua bao lâu mới có giọng nói vang lên.
“Các người là ai?”.
“Chúng tôi… Chúng tôi là…”.
Tina không biết trả lời thế nào.
Lâm Chính lại bình tĩnh nói: “Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh, nói tôi biết, anh ở đâu”.
“Adro đi đến quán bar hình như không thể sống sót trở ra, cô Tina chắc chắn không giết được Adro, là anh giết hắn đúng không?”.
Giọng của Rattlesnake vang lên.
“Forever Night thuộc ngoại vực, mà người ở ngoại vực không được phép vào Long Quốc, Giang Thành cũng không phải chỗ các người có thể đến. Tôi hi vọng các người có thể kịp thời rời khỏi đây, như vậy sẽ có ích cho các người hơn”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, anh đúng là lo chuyện bao đồng, anh là người của chính phủ sao, hay là cảnh sát? Forever Night chúng tôi làm việc chưa bao giờ cần sự cho phép của người khác. Tôi nói anh biết, Forever Night chúng tôi không chỉ tiến vào Giang Thành, mà tôi sẽ còn đón thêm nhiều người ở ngoại vực vào Giang Thành”.
Rattlesnake lạnh lùng cười, dường như không coi trọng những gì Lâm Chính nói.
“Nói vậy là anh sẽ đối địch với tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Rốt cuộc anh là ai?”.
Rattlesnake hỏi.
Lâm Chính không nói gì mà nhắm mắt lại, dường như đang tìm kiếm gì đó, đột nhiên đưa tay đánh về phía chỗ bí mật.
Rầm!
Nơi đó nổ tung.
Mọi thứ trong tường cũng lộ ra.
Nhưng bên trong không có người nào, ngược lại có một cái máy.
Giọng nói của Rattlesnake vang lên từ chiếc máy đó.
“Đừng nói anh tưởng tôi ở bên trong tường thật chứ? Ha ha ha, đồ ngu xuẩn!”.
Rattlesnake cười lớn.
“Tôi biết anh không ở trong này, bởi vì anh đang ở trên nóc nhà”.
Lâm Chính nhìn dọc theo dây nối chiếc máy, bình tĩnh nói.
Anh nói xong, Rattlesnake lập tức im lặng.
Lâm Chính cũng không khách sáo, nhảy lên phá vỡ trần nhà, bay thẳng tới nóc nhà.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Căn nhà năm tầng bị Lâm Chính đâm xuyên.
Toàn bộ quán người hầu gái rung chuyển.
Tiếng la hét vang lên không dứt.
Khi Lâm Chính lên đến nóc nhà, mấy bóng người lao thẳng về phía anh chém giết, đồng thời có nhiều bóng người nhảy xuống tầng dưới, bỏ chạy theo nhiều phương hướng.
Rattlesnake thật giảo hoạt!
Trong thời gian ngắn, Lâm Chính không phân biệt được ai là người thật, ai là giả!
Anh vung tay.
Vèo vèo vèo…
Châm khí bay ra, đâm lên đám người “Forever Night”, trong nháy mắt điểm huyệt bọn họ.
Sau đó, anh lao đi nhanh như chớp, đuổi theo những người khác.
Khi Lâm Chính đuổi đến, bọn họ đã trà trộn vào đám đông biến mất.
“Anh… Anh Lâm!”.
Tina run rẩy chạy tới.
Cô ta cũng muốn chạy, nhưng đây là Giang Thành, là địa bàn của Lâm Chính, cô ta biết nếu mình chạy thì sẽ bị Lâm Chính bắt lại, chỉ đành làm liều quay về bên cạnh Lâm Chính.
Lâm Chính gọi điện thoại, bảo Từ Thiên dẫn người tới đưa đám người Forever Night về học viện, chậm rãi thẩm vấn.
Hiện nay Giang Thành có bao nhiêu người ngoại vực, Lâm Chính phải từ từ điều tra.
Phải bắt cho được Rattlesnake.
Nếu để hắn lén vận chuyển người ngoại vực đến Giang Thành thì rất nguy hại cho Giang Thành, mang mối họa tiềm ẩn rất lớn.
Phải biết rằng người ngoại vực kẻ nào cũng ác, bọn họ coi thường sinh mệnh, giết người như giết chó, ra tay không nể nang gì.
Cao thủ ngoại vực nhiều vô kể, như Long Vương Điện cũng là tổ chức ở ngoại vực.
Nếu cứ để mặc không quan tâm, Lâm Chính sẽ sống cũng không yên ổn.
“Chuyện hôm nay đừng nói với người ngoài, đừng tiết lộ thân phận của tôi, rõ chưa?”.
Đợi Từ Thiên đưa thành viên của Forever Night đi hết, Lâm Chính quay lại nói với Tina.
“Vâng, vâng, anh yên tâm, tôi sẽ không nói bậy bạ”.
Tina vội vàng bảo đảm, run rẩy nói.
“Đợi tôi xử lý xong mỏ Huyền Hoàng, tôi sẽ thả cô đi. Trong thời gian này cô sẽ ở lại Giang Thành, không được làm chuyện gì lén lút. Tôi muốn giết cô dễ như trở bàn tay!”.
Lâm Chính nói, đột nhiên nắm hờ vào hư không.
Ầm!
Trên bầu trời bỗng vang lên tiếng nổ, mây trên trời lại nổ tung.
Tina nhìn thủ đoạn như thần tiên đó, sợ đến mức tinh thần chấn động, gật đầu liên tục: “Tôi… tôi sẽ không làm gì cả, tôi thề với danh nghĩa của tổ tiên tôi!”.
“Vậy thì tốt!”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhảy vọt lên bay về phương xa, biến mất không thấy.
Nhìn cảnh đó, cả người Tina yếu ớt ngã quỵ xuống đất, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Lúc này, chuông điên thoại đột nhiên reo lên.
Tina cố gắng lấy điện thoại ra bấm nút nghe.
“Em yêu, chuyện thế nào rồi? Bên anh đã chuẩn bị xong rồi!”.
Trong điện thoại vang lên tiếng hối thúc của Louis.
Hắn rất mong chờ được dùng bữa tối với Tô Nhu, sau đó hái đóa hoa xinh đẹp phương Đông này về cho mình.
“Thất… thất bại rồi! Louis, bỏ kế hoạch này đi!”.
Tina run rẩy nói.
“Cái gì?”.
Louis sửng sốt, vội hỏi: “Tina, em sao vậy? Cả tên vô dụng đó cũng không giải quyết được?”.
“Louis, đó không phải tên vô dụng, anh ta… anh ta bất lực… anh ta không bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ của tôi!”.
Tina vội vàng sửa lời.
“Thế sao? Chẳng trách… không có người đàn ông nào chịu được sự quyến rũ của em, trừ khi kẻ đó bất lực…”.
Louis nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ người phụ nữ đó chắc chắn là rất cô đơn, tôi cảm thấy đây là cơ hội!”.
“Không được!”.
Louis vừa nói xong, Tina lập tức hét lên.
“Sao vậy, Tina?”.
Louis nhíu mày hỏi.
“Anh đừng đụng vào cô Tô Nhu, tôi nghĩ kế hoạch này phải bàn bạc lại, hiểu chưa?”.
“Em điên rồi à? Bàn lại kế hoạch? Thế chẳng phải những gì chúng ta bỏ ra trước kia đều thành lãng phí?”.
“Bây giờ tôi không giải thích cho anh được. Tóm lại, anh không được động vào cô Tô Nhu! Nếu không, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!”.
Tina nghiêm túc nói.
Câu này làm Louis hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, trong điện thoại vang lên giọng nói nghi hoặc của Louis.
“Em yêu, lẽ nào em ghen à?”.
“Cút!”.
Tina mắng, cúp điện thoại.