Năng lượng sạch quá.
Lẽ nào đây là năng lượng của mỏ khoáng Huyền Hoàng?”
Anh để xe đạp công cộng sang một bên, chạy đến trước, cảm nhận thật kỹ nguồn năng lượng này.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là mặc dù năng lượng này rất thuần túy nhưng không dày đặc, hơn nữa chỉ có một chút.
Nếu có cả vùng mạch mỏ khoáng Huyền Hoàng thì chẳng phải toàn bộ khu vực này sẽ tỏa ra năng lượng sao?
Lẽ nào chút năng lượng này đến từ Huyền Hoàng Khoáng Tâm?
Lâm Chính đi đến chỗ toát ra năng lượng, nhắm mắt cảm nhận, sau đó nói với bác lái máy xúc: “Nơi này còn phải đào sâu bao nhiêu nữa vậy?”
“Mười mấy, hai mươi mét! Có vấn đề gì sao?”
Bác tài ngậm điếu thuốc nhìn Lâm Chính nói.
“Không có gì”.
Lâm Chính xua tay, nhìn chút năng lượng đó suy nghĩ.
Từ mật độ tỏa ra của năng lượng, có lẽ Huyền Hoàng Khoáng Tâm sâu ít nhất một trăm mét.
Dựa vào máy xúc không có tác dụng, vẫn nên tay không đi lấy.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bây giờ không phải lúc thích hợp để làm chuyện này, vẫn nên đợi đến tối vậy.
Anh thở ra một hơi, định rời đi.
“Lâm Chính? Sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên.
Lâm Chính sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.
Mới phát hiện có một nhóm người đi đến đây.
Người đi đầu là Tô Nhu.
Bên cạnh cô còn có vài người nam nữ tóc vàng, mắt xanh, trong đó có Louis.
Louis híp mắt cười ẩn ý nhìn Lâm Chính, dường như hắn đã không để bụng chuyện hôm qua nữa.
“Ồ, anh đến xem tiến độ công trình này thế nào?”
Lâm Chính đi thẳng sang, ôm lấy Tô Nhu cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, hai má hơi hồng lên, nhưng nhanh chóng nhận ra mục đích hành động của Lâm Chính, cũng không phản đối, chỉ hơi nhúc nhích một chút, thấp giọng nói: “Anh chú ý một chút, nhiều người đang nhìn đấy”.
“Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng mà”.
Lâm Chính nhún vai nói.
Tô Nhu cố chấp không được bèn từ bỏ.
Ánh mắt Louis lóe lên vẻ nham hiểm, nhưng không làm gì.
Đám người tiếp tục kiểm tra.
“À những người này là ai thế?”
Lâm Chính nhìn mấy người nam nữ ngoại quốc đằng sau hỏi.
“Đây đều là người của công ty Louis, công ty Louis đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan không đủ khả năng chi trả cho một dự án lớn như vậy, tám mươi phần trăm tiền vốn là do họ đầu tư”.
Tô Nhu cười nói.
“Thì ra là thế”.
“Lâm Chính, em biết anh ghét tên Louis đó, thật ra em cũng không thích hắn, nhưng dù sao hắn cũng là nhà đầu tư, anh đừng làm khó hắn quá, nếu không dự án sẽ rất khó triển khai”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra sau chuyện hôm qua, cô cũng bắt đầu lo lắng, nhưng cũng may Louis không chấm dứt việc hợp tác.
“Anh biết rồi, tình hình tuyển người của công ty các em thế nào?”
Lâm Chính hỏi.
“Tình hình khá khả quan, hôm nay có vài người đến phỏng vấn đều được coi là nhân tài đối đáp chuyên nghiệp. Em bảo họ hôm nay đến làm việc, những người này thành thạo việc rất nhanh, em tin chắc trong vài ngày nữa công ty sẽ có thể hoạt động bình thường”.
Tô Nhu cười nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính khẽ cười.
Thật ra làm gì có nhiều nhân tài như thế.
Những người này đều do Mã Hải điều động từ nội bộ Dương Hoa đến.
Mọi người đi kiểm tra xung quanh, những người Louis dẫn đến cũng rất ra dáng, ai nấy cũng đều vây quanh những dự án công trình chuẩn bị được xây dựng chỉ trỏ, thảo luận với nhau gì đó, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.
Chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.
“Các vị thấy thế nào?”
Tô Nhu cười hỏi.
Nhưng chẳng ai trả lời.
Mọi người chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu.
Tô Nhu cảm thấy không ổn, sửng sốt một hồi rồi miễn cường cười nói: “Nếu có vấn đề gì thì có thể nói ngay bây giờ, tôi sẽ giải thích”.
“Phải đấy các vị, mọi người là đội kỹ thuật giỏi nhất của công ty chúng ta, có vấn đề gì cứ nói thẳng”.
Louis cũng cười nói.
Lúc này một người phụ nữ tóc vàng, đeo kính không gọng nói.
“Cậu Louis, tôi nghĩ tốt nhất nên chấm dứt hợp tác lần này”.
Vừa nghe nói thế, Tô Nhu ngơ ngác.