“Cô Tô Nhu, cô không sao chứ?”.
Tina lập tức chạy tới đỡ Tô Nhu, ân cần hỏi han.
Tô Nhu hơi sửng sốt, cô nhìn ra được Tina có lẽ cùng một bọn với Louis, sao lại quan tâm mình như vậy?
Cô không hiểu Tina muốn làm gì.
Nhưng giờ ngoại trừ tin Tina vô điều kiện, Tô Nhu không còn lựa chọn nào khác.
“Tôi không sao, xin cô đưa tôi rời khỏi đây, cầu xin cô”.
Tô Nhu nắm lấy tay Tina, vô cùng hốt hoảng, nói.
“Cô Tô Nhu yên tâm, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô!”.
Tina nghiêm túc nói: “Mời cô đi theo tôi!”.
Cô ta nói xong thì kéo Tô Nhu rời đi.
Tô Nhu vội vàng đứng dậy định rời đi.
“Đứng lại!”.
Louis hét lên, hai vệ sĩ trong phòng lập tức xông tới chặn cửa.
“Louis, anh muốn làm gì?”.
Tina tức giận quát lên.
“Tina, câu này là tôi hỏi cô mới đúng. Đây là con mồi của tôi, cô buông cô ta ra, sau đó ngồi sang bên kia rót ly rượu, yên lặng thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo là được”.
Louis lộ ra nụ cười gian xảo.
“Louis, đồ ngu xuẩn nhà anh! Anh có biết anh đã làm gì không? Anh muốn kéo cả gia tộc của anh vào sao? Mau dừng tay lại đi, không thì không ai cứu được anh đâu!”.
Tina lớn tiếng hét lên.
“Tina, thâu tóm Quốc tế Duyệt Nhan là nhiệm vụ gia tộc giao cho tôi, chỉ còn bước cuối cùng là thành công, cô đừng có cản tôi!”.
Louis có vẻ không vui.
“Louis, tôi muốn dẫn cô Tô Nhu đi! Không ai ngăn được tôi!”.
Nói xong, Tina không khách sáo tấn công hai vệ sĩ, chuẩn bị đưa Tô Nhu rời khỏi.
Ngay khi cô ta ra tay, hai luồng khí tức giống như mãnh thú đã nhắm vào cô ta.
Tina sợ hãi, lập tức ý thức được điều không ổn, rút một con dao bạc giắt ở thắt lưng ra.
Nhưng giây sau, một bàn tay giống như gọng kìm đã giữ chặt cổ tay cô ta.
Tina biến sắc, vội vàng dùng sức giãy giụa, nhưng cổ tay không hề nhúc nhích. Bất kể cô ta có giãy giụa thế nào cũng không thể gỡ bàn tay như gọng kìm đó ra.
Phù!
Cánh tay người kia dùng sức.
Vèo!
Tina không kịp đề phòng, cơ thể bị một luồng sức mạnh thô bạo tác động, cả người bay đi, đập mạnh lên bàn đá cẩm thạch ở giữa phòng.
Bàn đá cẩm thạch rung chuyển, rượu trên bàn đổ vỡ.
Tina bị thương không nhẹ, lăn mấy vòng trên bàn rồi ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Tô Nhu sửng sốt.
“Cô khiến tôi quá thất vọng! Tôi cứ tưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa là đồng minh vững chắc của gia tộc chúng tôi, không ngờ lại xuất hiện kẻ phản bội như cô. Cô đã phụ sự mong đợi của đoàn trưởng, phụ sự tín nhiệm của tôi đối với cô!”.
Louis lắc đầu, tỏ vẻ thương hại.
“Louis, anh… không được động vào cô ấy! Nếu không… Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”.
Tina nằm trên đất, nghiến răng hét lên.
“Chậc chậc chậc, nhìn cái miệng khiến người ta chán ghét của cô đi, chưa bao giờ nói được câu nào cho tôi vui. Được thôi, tôi sẽ cho cô tận mắt nhìn thấy tôi chạm vào cô ta như thế nào, khiến cô ta phải xin tha dưới thân tôi như thế nào!”.
Trong mắt Louis toát ra vẻ điên cuồng, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn.
Hắn ra hiệu với hai tên thuộc hạ, sau đó bước về phía Tô Nhu.
“Đừng mà! Đừng mà!”.
Tô Nhu hoảng sợ kêu lên, quay người chạy ra ngoài cửa nhưng bị hai tên vệ sĩ cao to đẩy về lại.
Cô không chạy thoát được.
Lúc này, cô đã là con dê đợi thịt.
Tô Nhu hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Cộp! Cộp! Cộp! Cộp…
Nhiều tiếng bước chân vang lên ở lối lên cầu thang.
Bọn họ sững người, nhìn về phía lối lên cầu thang.
Vô số cảnh sát tác chiến được trang bị vũ trang xông lên lầu hai, chạy về phía này.
“Tất cả giơ tay lên!”.
“Không được động đậy!”.
“Đưa hai tay lên đầu cho tôi!”.
Bọn họ hét lên, những khẩu súng đen ngòm nhắm vào đám người.
Hai tên vệ sĩ nhíu mày, nhưng không có động tác nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh sát xông lên lầu.
Một trong số họ nhìn về phía Louis, dường như đang xin chỉ thị của Louis xem có nên hành động hay không.
Trong lòng Louis tức giận vô cùng, cảnh sát đến làm sự hưởng thụ tối nay của hắn tan tành.
Nhưng lý trí của hắn vẫn chiến thắng cảm xúc.
Louis đưa hai tay lên đầu.
Những người khác thấy vậy cũng vội vàng giơ tay lên.
Các vệ sĩ không có ý kiến gì khác, chỉ đành đưa tay ra để cảnh sát bắt đi.
Tô Nhu thấy vậy, trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng xem như đã bình ổn lại.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”.
Một giọng nói hờ hững vang lên.
Tô Nhu ngẩn ra, nhìn bóng người đi vào cửa, đôi mắt lập tức ươn ướt, nước mắt không ngừng rơi.
“Lâm Chính!”.
Cô đứng dậy, nhào vào lòng anh, khóc òa lên.
Lần này cô thật sự sợ chết mất.
Bên bàn đá cẩm thạch, Tina ngơ ngác nhìn Lâm Chính ở nơi cửa, đầu óc trống rỗng.
“Gia tộc Louis tiêu rồi… Hoàn toàn tiêu rồi…”.