Louis kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Hắn lao về phía lão Louis như điên, ôm chặt lấy bố mình.
“Bố ơi, tốt quá! Cuối cùng bố cũng đến rồi!”.
“Không sao đâu con!”.
Lão Louis vỗ đầu con trai, nhưng khi nhìn thấy gò má sưng vù và khóe môi bật máu của Louis thì lập tức nổi giận đùng đùng.
Ông ta di chuyển đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Cậu chính là cậu Lâm, Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa?”.
“Người của gia tộc Louis các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Cậu Lâm, là cậu đánh con trai tôi ra nông nỗi này sao? Cậu thật là quá đáng! Cậu đã chà đạp lên tôn nghiêm của gia tộc Louis!”.
Lão Louis trách mắng.
“Bố, anh ta đã giết hết đám Tommy rồi! Bọn họ chết hết rồi!”, Louis đau khổ kêu lên.
“Cái gì?”.
Hơi thở của lão Louis trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, tất cả tinh nhuệ của gia tộc Louis ở phía sau ông ta đều móc súng ra, chĩa về phía Lâm Chính.
“Cậu Lâm, cậu sẽ phải trả giá cho những hành động của mình”.
Lão Louis khẽ gầm lên.
Nhìn khí thế thì có vẻ ông ta sắp ra tay.
Nhưng Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Lão Louis hơi ngạc nhiên, chần chừ không hạ lệnh.
Tuy ngoài mặt ông ta có vẻ rất kích động, rất tức giận, nhưng cũng chỉ là hù dọa Lâm Chính mà thôi.
Không ngờ Lâm Chính lại bình tĩnh như vậy.
Thực ra lão Louis không dám ra tay.
Ông ta biết thừa nếu mình ra tay với người này thì sẽ có hậu quả gì.
Tuy lần này gia tộc Louis dẫn theo không ít tinh nhuệ, nhưng đây là Giang Thành, nếu bọn họ ra tay thì chỉ e rất khó rời khỏi đây.
Nhưng sự im lặng của Lâm Chính khiến ông ta rất khó xử.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tóc đỏ bỗng bước tới, tươi cười nói: “Chúa ơi, lão Louis của tôi, ông đừng mất lịch sự như vậy chứ, tôi nghĩ chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm”.
“Hiểu lầm, hiểu lầm gì?”, lão Louis thuận thế xuôi theo.
“Ông không hỏi xem tại sao cậu Lâm lại muốn giết người của chúng ta sao? Không chừng trong chuyện này có ẩn tình gì đó”, người đàn ông tóc đỏ cười nói.
“Vậy thì mời cậu Lâm giải thích”.
Lão Louis trầm giọng nói.
Bây giờ ông ta chỉ mong đưa ngay con trai rời khỏi đây, còn mấy người của gia tộc đã chết thì ông ta cũng không quan tâm lắm.
Dù sao nơi này cũng khiến ông ta cảm thấy rất bất an.
Lão Louis nhìn đám Lý Nông Yến đã ngất xỉu dưới đất, trong lòng có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc người của các ông đã đến đông đủ chưa?”.
Dường như Lâm Chính không muốn nhiều lời với lão Louis, chỉ bình thản chất vấn.
Bọn họ ngạc nhiên.
“Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, lão Louis nhíu mày.
“Thôi bỏ đi, mất thời gian quá!”.
Lâm Chính phẩy tay: “Nguyên Tinh, ra tay đi, tiễn bọn họ lên đường!”.
“Vâng, giáo chủ”.
Nguyên Tinh cung kính gật đầu, sau đó tiến về phía bọn họ.
Người của gia tộc Louis đều biến sắc.
“Cậu Lâm, cậu…”, lão Louis cuống quýt kêu lên.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ anh đừng hành động khinh suất thì hơn! Nếu đánh nhau thật thì gia tộc chúng tôi chưa chắc sợ anh đâu!”.
Louis vẫn không phục, tức giận gầm lên.
“Vậy sao? Thế thì chúng ta cứ thử xem!”.
Lâm Chính nhìn về phía Louis.
“Hừ, đồ có mắt không tròng, lẽ nào anh không biết lai lịch của vị đại nhân bên cạnh tôi sao? Đây là Thánh Kỵ Tóc Đỏ Danas mạnh nhất nước F chúng tôi!”.
Louis quát lớn.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ?”.
Lâm Chính nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ.
Chỉ thấy ông ta hít sâu một hơi, cất bước đi tới, mỉm cười nói: “Cậu Lâm, cậu có tin vào ánh sáng thánh không?”.
Khoảnh khắc ông ta dứt lời.
Vù!
Toàn thân người đàn ông tóc đỏ bỗng tỏa ra một luồng khí tức thánh khiết mãnh liệt.
Luồng khí tức này lập tức lấp đầy phòng thuốc.
Nhiều người cảm nhận được luồng khí tức này, tâm hồn bỗng chốc trở nên trống trải thuần khiết một cách khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Danas như nhìn thánh nhân, chỉ muốn quỳ xuống bái lạy ông ta.
Ngay cả Từ Thiên cũng không chống nổi, Nguyên Tinh cũng bị ảnh hưởng một chút.
Danas thấy thế thì rất hài lòng, khóe miệng mỉm cười.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính chậm rãi đứng lên, đi về phía ông ta.
Danas sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ông ta phát hiện dường như Lâm Chính không bị khí tức của mình ảnh hưởng chút nào.
“Sao có thể chứ?”.
Danas ngây người ra.
“Thánh Kỵ Tóc Đỏ? Tôi hỏi ông, ông có tin vào thần không?”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Anh vừa dứt lời.
Ầm!
Một luồng thần quang tỏa ra từ người anh, xuyên qua trần nhà, vọt thẳng lên mây xanh, chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong chớp mắt, mái tóc đen bóng của Lâm Chính biến thành màu bạc, vô số thần văn màu vàng che phủ làn da anh, đôi mắt mang hai màu đỏ lam, hai mảng sao trời vũ trụ mênh mông lững lờ trong mắt anh.
Cảm giác ngột ngạt ập về phía Danas.
Phịch!
Danas mất khống chế, đầu gối nhũn ra, nặng nề quỳ xuống đất.