TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 2592

Chương 2592

“Vì sao?” Trương Thác nghiêng đầu: “Các người còn muốn hạn chế tự do của tôi sao?”

“Tự do? Ở nơi này không có tự do.”

Một người cười lạnh lùng nói: “Nếu không có ông Dương, anh đã sớm chết ở bên ngoài, nếu không có ông Dương, căn bản không có một chỗ như vậy. Ở nơi này ông Dương chính là quy củ, không người nào có thể phá hủy, nói anh không được đi đâu, anh không thể đi, hiểu rõ chưa?”

“Hôm nay tôi phải đi, tôi xem người nào cản được tôi.” Trương Thác tiến nhanh về phía trước, trực tiếp hất cánh tay hai người ngăn cản mình ra, hôm nay trên đường trở về, Từ Trọng Vinh đã nói cho Trương Thác ông ta ở chỗ nào.

Bây giờ Trương Thác đang nhanh chân tới xem tình hình của Từ Trọng Vinh, ông Dương ra tay với mình, bên Từ Trọng Vinh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Nhanh, đi bẩm báo cho ông Dương!” Hai người trông coi hét to.

Trương Thác hoàn toàn không để ý tới, tính thời gian, bên Úc Trí Doãn hẳn là đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ là lúc chạm trán Từ Trọng Vinh, từ ban ngày đến bây giờ, đã cho Từ Trọng Vinh không ít thời gian, có lẽ ông ta đã tìm đủ người.

Trương Thác dựa theo miêu tả của Từ Trọng Vinh cho anh, bước nhanh tiến lên, khi sắp tới gần Trương Thác nghe thấy tiếng ồn ào.

“Ông Dương, ông làm như vậy không hợp quy củi!”

“Ông Dương, Từ Trọng Vinh vẫn luôn đi tìm vật tư, vật tư trong tổ chúng tôi, có một nửa đều là công lao của Từ Trọng Vinh, bây giờ ông làm như vậy chúng tôi không phục.”

“Ông Dương!”

Từng giọng nói truyền rõ vào trong tai Trương Thác.

Đôi mắt Trương Thác nheo lại, bước chân nhanh hơn, thì thấy cửa chỗ Từ Trọng Vinh mở ra.

Trương Thác nhìn về phía ký túc xá bên trong cánh cửa, gian phòng này có thể ở khoảng mười lăm người, lúc này bị người ta chen lách chật chỗ, Từ Trọng Vinh bị hai người ấn lên vách tường, không thể cử động.

Mà ông Dương thì nắm lấy một người phụ nữ, người phụ nữ này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, sức quyến rũ tỏa ra bốn phía, dáng người diện mạo đều rất được, trong lòng người phụ nữ đang ôm bé gái mới mấy tháng.

Từ Trọng Vinh bị ấn trên tường đỏ mắt, nhìn chăm chằm ông Dương.

Vẻ mặt người phụ nữ bị ông Dương bắt bất lực, nước mắt không ngừng chảy từ trong mắt xuống đôi má.

Trên mặt ông Dương xuất hiện nụ cười: “Tôi nói này Từ Trọng Vinh, tôi đã cho ông mặt mũi, ông lại không biết tốt xấu, ở nơi này không có người nào là yên tâm thoải mái làm việc, mỗi ngày vợ ông đều không làm gì, chỉ hưởng thụ thành quả lao động mọi người đưa tới, ông không thấy quá không công bằng sao?”

Từ Trọng Vinh nghiến răng nói: “Buổi tối tôi đi tìm kiếm vật tư, ban ngày chủ động gánh vác nhiệm vụ dò đường, một người làm hai chuyện, vì sao không công bằng!”

“Ha ha.” Ông Dương cười khẽ một tiếng: “Từ Trọng Vinh, ông đúng là nói khoác mà không biết ngượng, một mình ông làm hai chuyện, ở chỗ chúng tôi thực lực của mỗi người khác nhau, người tài thì vất vả hơn, giúp đỡ lẫn nhau, ông chỉ là phát huy năng lực lớn nhất của ông, vậy mà ông cảm thấy ông làm hơn người khác một phần sao? Loại ý nghĩ ích kỷ này của ông, không nên nghĩ như thế, nếu ông cảm thấy mình làm hơn người khác một việc, vậy tôi dẫn mọi người tới đây sống tới bây giờ, chẳng phải là nói mạng của mọi người, đều là tôi cho sao? Tôi bảo ông chết, ông sẽ cam tâm tình nguyện đi tìm chết à? Bây giờ tôi chỉ bảo vợ ông đi làm công việc kiếm chút vật tư, ông đã không vừa ý, vậy thì đơn giản, nếu cô ta không muốn ra ngoài liều mạng, có phải có thể trả giá những thứ khác hay không?”

Khi ông Dương nói tới đây, thì lấy mu bàn tay dán vào đôi má người phụ nữ bên cạnh, mấy người đi theo ông Dương ấn chặt Từ Trọng Vinh đều nở nụ cười hạ lưu.

Mấy người ở trong một ký túc xá với Từ Trọng Vinh, lúc này đều bị chen tới góc tường, cả đám tức tới mức toàn thân run lấy bẩy, nhưng không dám nói gì, vì ở nơi này, thực lực của ông Dương nghiền áp toàn bộ.

 

Đọc truyện chữ Full