Hứa Chỉ Sương trợn tròn mắt, cảm giác trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ra như phỗng đi theo A Mai tiến về phía trước.
Các thành viên của đội Cấm Vệ xuyên qua những người đang quỳ dưới đất.
Đôi mắt bọn họ đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm những người ngoại vực đang cúi đầu, trông đầy thảm hại và chán chường kia.
Trong đó có quá nhiều cao thủ.
Người đọa lạc cũng chưa được coi là mạnh nhất.
Thậm chí còn có cường giả đáng sợ có thể một mình tiêu diệt cả đội Cấm Vệ.
Nhưng lúc này, tất cả bọn họ đều quỳ mọp dưới đất, run như cầy sấy.
Giống như con thỏ bị kinh sợ!
Đây là cảnh tượng chấn động đến mức nào chứ?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì bọn họ cũng không dám tin.
Bọn họ nhanh chóng xuyên qua đám người, đến phía trước nhất.
Lúc này, Hứa Chỉ Sương đã hóa đá hoàn toàn.
Hóa ra hàng người đứng đầu tiên đều là người của Dương Hoa.
Từ Thiên, Cung Hỉ Vân đều có mặt.
Một cái bàn được đặt giữa bọn họ.
Lâm Chính đang ngồi trên ghế, bình thản uống trà.
"Tướng Lâm?".
Hứa Chỉ Sương ngơ ngác lên tiếng.
"Tổ trưởng Hứa, cô đến rồi à? Không sao chứ?".
Lâm Chính đặt chén trà xuống, mỉm cười nói.
"Không... không sao..."
Lúc này Hứa Chỉ Sương mới hoàn hồn, dường như cô ta nghĩ ra gì đó, vội vàng nhìn về phía trụ sáng ở chính giữa, vô cùng sốt ruột nói: "Tướng Lâm, Huyền Hoàng Khoáng Tâm đã bị người ta lấy mất, nơi này sắp xảy ra thiên tai quy mô lớn! Anh mau theo tôi rời khỏi đây đi, nếu không sẽ không kịp đâu!".
Nghe thấy thế, không ít người của Dương Hoa đều cười như không cười.
Hứa Chỉ Sương sửng sốt nhìn bọn họ, cảm thấy không đúng lắm.
"Tổ trưởng Hứa không cần lo đâu, trụ sáng kia là chúng tôi cố ý dẫn phát, mục đích là dụ những kẻ ngoại vực ở Giang Thành ra, thực ra Huyền Hoàng Khoáng Tâm vẫn nằm dưới lòng đất".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Hứa Chỉ Sương trở nên run rẩy.
Cô ta không ngờ thứ này còn có thể làm giả được.
Nhưng Hứa Chỉ Sương cũng không vì vậy mà lơ là cảnh giác.
Cô ta tiếp tục nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Tu La Vương đứng bên cạnh trụ sáng, dường như có chút suy nghĩ, sau đó ngoái đầu nhìn về phía này, ánh mắt quan sát những người đang quỳ dưới đất.
Khi nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt Tu La Vương liền lộ vẻ cảnh giác.
"Có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?".
Tu La Vương nở nụ cười hiền hòa, hỏi Lâm Chính.
"Bọn họ gọi tôi là thần y Lâm".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thần y Lâm?".
Tu La Vương từng nghe tới cái tên này, nhưng không biết rõ lắm.
Dù sao hắn cũng luôn ở ngoại vực, không hiểu rõ lắm về tình hình ở Long Quốc.
Nhưng cảnh tượng quỷ dị như vậy khiến hắn không thể không cảnh giác.
Nhất là khi nhìn thấy các thành viên của đội Cấm Vệ cung kính đứng bên cạnh Lâm Chính. Điều này không khỏi khiến Tu La Vương suy đoán thân phận của người này.
"Anh chính là Tu La Vương của ngoại vực sao?".
Lâm Chính nhìn chằm chằm đối phương, bình thản nói: "Do anh tự ý đột nhập vào Long Quốc, sát hại người vô tội, vi phạm nghiêm trọng luật pháp của Long Quốc, tôi dùng danh nghĩa long soái của Long Quốc chính thức bắt giữ anh. Bây giờ anh ngoan ngoãn đầu hàng hay là định chống đối?".
"Long soái?".
Tu La Vương biến sắc.
Hắn biết điều này có nghĩa là gì.
Người có thể trở thành long soái thì tuyệt đối không phải sự tồn tại tầm thường.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói Long Quốc có long soái trẻ như cậu, những long soái mà tôi biết đều đã rất già".
Tu La Vương đáp.
"Điều này không quan trọng, quan trọng là anh lựa chọn đầu hàng hay chống đối?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?".
Tu La Vương nhíu mày.
Cả đời này hắn chưa từng gặp người nào dám nói với hắn như vậy.
"Tôi đang thông báo với anh! Uy hiếp?".
Lâm Chính lắc đầu: "Có lẽ anh còn chưa xứng".