Lâm Chính chậm rãi bước về phía Tu La Vương.
Bước đi ung dung, ánh mắt coi thường.
Đám người ngơ ngác nhìn anh.
Không ai ngờ Giang Thành nho nhỏ lại có nhân vật lớn như vậy.
“Đây chính là long soái sao?”.
Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.
Bây giờ cô ta mới phát hiện tầm nhìn của mình nông cạn đến mức nào, hiểu biết của mình nực cười đến mức nào.
Cấp trên phong cho người này là long soái thứ tư của Long Quốc sao có thể không có dụng ý?
Mình lại gièm pha tướng Lâm, coi thường tướng Lâm, nghi ngờ năng lực của anh hết lần này đến lần khác…
Nghĩ tới những việc mình làm, những lời mình nói với Lâm Chính trước kia, Hứa Chỉ Sương không khỏi hổ thẹn, chỉ muốn tìm một lỗ chui xuống.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đứng trước mặt Tu La Vương.
Lúc này Tu La Vương đã bị sức mạnh phi thăng của Lâm Chính áp chế đến mức cất bước khó khăn, đừng nói tới chuyện đấu tranh chém giết với Lâm Chính.
“Chờ đã, chúng ta nói chuyện đã, chúng ta nói chuyện có được không?”.
Tu La Vương hoảng hốt, lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì mà chậm rãi nâng tay lên, sức mạnh phi thăng đáng sợ lưu chuyển trong lòng bàn tay anh.
Chưởng này đánh xuống, Tu La Vương tan xương nát thịt cũng không có gì lạ.
Nhìn ánh mắt chất chứa sát ý của Lâm Chính, Tu La Vương không dám do dự thêm nữa, lập tức gào lên: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!”.
Lâm Chính nghe vậy mới xua đi sức mạnh phi thăng trong tay, sau đó lấy vài cây châm bạc ra đâm lên người Tu La Vương.
Tu La Vương rùng mình, không kịp phản ứng, bị châm bạc phong tỏa sức mạnh toàn thân.
Lâm Chính tóm lấy Tu La Vương quăng sang một bên.
Vèo!
Tu La Vương như bao cát bay đi, đập mạnh xuống trước mặt người của đội Cấm Vệ.
Hứa Chỉ Sương há to miệng, dường như có thể nhét vừa quả trứng gà.
Cô ta không ngờ Tu La Vương lại bị giải quyết một cách dễ dàng đơn giản như vậy.
“Đội trưởng Hứa!”.
Lâm Chính lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra lau tay, thản nhiên nói: “Giao những người này cho cấp trên xử lý, sắp xếp thế nào do các cô quyết định!”.
Hứa Chỉ Sương kinh hãi, vội vàng quỳ một gối xuống: “Vâng, long soái!”.
Đây là công lao lớn!
Lâm Chính lại giao cho cô ta một cách hào phóng như vậy.
Nếu đem nhóm người này ra thị chúng đủ để chấn động toàn cầu.
Đến lúc đó thì không còn ai dám tùy tiện vào Long Quốc nữa!
“Về thôi!”.
Lâm Chính nhìn đồng hồ, vừa khéo đã đến bảy giờ, anh lập tức bảo Từ Thiên thông báo cho Chu Huyền Long giải trừ lệnh phong tỏa.
Lệnh phong tỏa vừa được hủy bỏ, tất cả mọi người đều biết chính phủ Long Quốc sắp có hành động.
Vào thời khắc quan trọng này, những người không dám mạo hiểm đến lấy mỏ Huyền Hoàng chắc chắn đã rời đi từ lâu.
Còn những kẻ tham lam bị lợi ích làm mờ mắt thì sẽ mạo hiểm đi tranh đoạt Huyền Hoàng Khoáng Tâm.
Đến thời khắc mấu chốt này có lẽ sẽ không còn ai đến nữa.
Hứa Chỉ Sương thở phào một hơi, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Mặc dù không phải cô ta lập công, nhưng suy cho cùng nguy cơ lần này đã được hóa giải.
Bọn họ lần lượt rời đi.
Những người bị Lâm Chính khống chế đều bị áp giải lên xe, di chuyển đến thủ đô.
Lâm Chính dẫn người rời đi.
Hứa Chỉ Sương liếc nhìn mặt đất vỡ nát, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Mặc dù người ngoại vực đã bị bắt gần hết, nhưng khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới. Tướng Lâm không sắp xếp người đóng giữ ở đây, đợi cơ hội thích hợp mà lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm sao?”.
Không lấy Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì cuối cùng nó sẽ thành mối họa tiềm ẩn.
“Đội trưởng! Chúng ta đi thôi!”.
A Mai cười nói.
“Tôi phải đi tìm tướng Lâm!”.
Hứa Chỉ Sương suy nghĩ, quay người chạy ra ngoài.
“Đội trưởng! Cô sao vậy?”.
Đám người A Mai sửng sốt.
Nhưng Hứa Chỉ Sương chưa chạy được mấy bước, Zero đột nhiên tiến đến.
“Đội trưởng, có chuyện không ổn!”, Zero nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?”.
Hứa Chỉ Sương nhíu mày hỏi.
“Hệ thống kiểm tra đo lường tôi vừa bố trí ở Giang Thành cho thấy, hiện nay tất cả cao thủ của Dương Hoa đều đang tiến về phía này!”.
Zero cầm một chiếc máy, vừa xem vừa nói.
“Cái gì?”.
Hứa Chỉ Sương ngạc nhiên.
“Đội trưởng Hứa, cô còn không đi sao?”.
Lúc này, Lâm Chính ngồi trên xe chuẩn bị rời đi đột nhiên gọi Hứa Chỉ Sương.