TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Loạn Thế Thư
Chương 76 : Nghi Án Thôi Gia

Triệu Trường Hà đột phá huyền quan tứ trọng sớm hơn so với dự định của mình nên tâm tình rất tốt lùa cơm ăn tiếp, cũng lười quản Thôi Văn Cảnh có phải đang giả vờ hay không, nói không chừng thiên gia đệ cửu người ta thần đồng từ nhỏ, năm tháng đều thất bát trọng nha.

Hắn không quan tâm.

Lúc trước cảm thấy dùng loại đao này vừa to vừa nặng, kì thật thực lực của mình là không đủ dùng. Nhưng ngoại công huyền quan vừa đột phá, lực lượng chính là tăng trưởng rất lớn, điều này là hiển nhiên đi. Nếu như lúc trước cương đao vung mười cân rất thuận lợi nhẹ nhàng, hiện tại mà nói hai ba mươi cân hẳn là cũng không thành vấn đề, đại khái cũng chỉ kém chút bền bỉ?

Ngẫm lại có nên đi lấy thanh đao dài bốn năm thước kia thử một chút không... Nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng của tiểu cô nương bên cạnh, thầm nghĩ, nàng đã chọn cho mình một thanh cương đao, đổi lại cũng không tốt, trước tiên cứ như vậy đi.

Ai biết được trong lòng tiểu cô nương đã sớm vì hắn tính trước đi ôm Đại Hạ Long Tước Đao, thanh cương đao này ngay cả tên cũng không thèm giới thiệu a.

Đều là suy nghĩ cho nhau, ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng là tản ra mùi cơm chó khó tả.

Thôi Nguyên Ung bước vào trong phòng theo gió đều có thể ngửi thấy mùi cơm chó này, cảm giác mình đến rất không đúng lúc, kỳ thật chuyện muội muội tìm nam nhân này cũng rất không đúng lúc.

Hắn làm ca ca còn chưa đính hôn... Năm ngoái trước khi ra khỏi cửa trong nhà vừa mới chuẩn bị nghị thân với Vương gia, qua lại thủ tục cực kỳ phiền toái, đến nay còn chưa đàm luận xong, muội muội mới mười sáu này cư nhiên còn tìm thấy nam nhân trước...

"Nhị ca! "Thôi Nguyên Ương phát hiện hắn đến, vui vẻ vẫy tay chào hỏi.

"A? Thôi huynh tới? "Triệu Trường Hà lau miệng, kỳ quái nói: "Lúc trước ngươi đâu rồi? Chuyện lớn như vậy cư nhiên từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng ngươi."

Thôi Nguyên Ung cười cười, tùy ý ngồi vào vị trí vừa rồi của phụ thân hắn, thay cha rót rượu đãi khách: "Nói là lúc đó để cho xá muội theo sau để chứng kiến phong ba giang hồ, nhìn ánh mắt kia của nàng sớm muộn gì cũng phải thay đổi, lần này thật sự biến hóa, triệt để giống như nước rồi, bất quá là nước này thối hơn đi."

Thôi Nguyên Ương thẹn thùng: "Nhị ca! "

Thôi Nguyên Ung lại không để ý tới muội muội, chuyển hướng Triệu Trường Hà cười nói: "Triệu huynh lời nói thăm dò vừa rồi của ngươi cũng không cần đi, thật đúng là đang đoán ta là nội gián a? "

Sắc mặt Thôi Nguyên Ương đều thay đổi.

Triệu Trường Hà cười nói: "Mẫn cảm như vậy làm gì, chỉ là hỏi một chút, ta còn tưởng rằng ngươi coi ta là bằng hữu a. "

"Ta cũng biết sẽ có người đoán là ta, dù sao muội muội là ở trong tay ta chạy mất, nếu tính cả lần trước chạy tới sơn trại của ngươi, ta liên tục để cho nàng trốn hai lần. Khờ như thế... Có thể để cho nàng chạy như vậy, ta đây có phải là có chút cố ý không? Thôi Nguyên Ung tự mình uống một chén rượu, thở dài nói: "Cho dù ta không phải nội gián, đều sẽ có người lấy cái này làm cớ, nói ta không đủ tinh tế cùng cẩn thận, tiền đồ là đáng lo. "

Thôi Nguyên Ương có chút ngượng ngùng đứng lên, nói như vậy mình lừa nhị ca thật thảm.

Hai lần chạy đi này ở góc nhìn của nàng quả thật không liên quan đến nhị ca, nửa đêm chạy tới sơn trại, ca ca còn có thể giám thị mình ngủ sao? Lần sau trốn lại càng không liên quan đến chuyện của ca ca, đó là hạ nhân hộ tống mình trở về, nửa đường bị mình tìm cớ chuồn mất, nhị ca sao có thể biết?

Tuy rằng có chút tai bay vạ gió, nhưng cái mũ không đủ tinh tế cẩn thận này cài xuống, thật đúng là không dễ gỡ, hơn nữa còn không tính là oan uổng, Thôi Nguyên Ung chính mình cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ, làm việc không đủ chu đáo là sự thật.

Chính vì vậy, càng không có khả năng là Thôi Nguyên Ung cố ý, hắn là người kế nghiệm đời tiếp theo, làm loại chuyện này nhìn thế nào đối với hắn cũng không có ý nghĩa, phong bình còn khó coi hơn.

Thôi Nguyên Ung thở dài, lại nói: "Về phần mấy ngày nay, ta đương nhiên là theo đường cũ trở về tìm các ngươi, còn tìm được thành các ngươi ở lại. Ai biết các ngươi một đường xuyên núi vượt đèo, ta thật sự không gặp được a... Nói một câu thật lòng, nếu như các ngươi lẻn về thành trốn không ra khỏi cửa, chờ ta tìm tới, nói không chừng còn không có nhiều chuyện như vậy..."

Lúc này ngay cả sắc mặt Triệu Trường Hà cũng có chút co rút.

Cẩn thận suy nghĩ một chút hình như là đúng rồi... Ai nói chỉ có hai con đường vào thời điểm đó? Đây rõ ràng chính là con đường thứ ba, hơn nữa nói không chừng là ổn thỏa nhất. Cư nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới...

Thôi Nguyên Ương phốc phốc cười nhạo, kéo tay Triệu Trường Hà, ôn nhu nói: "Không để ý tới hắn. "

Triệu Trường Hà rốt cục gật gật đầu: "Được rồi, tại sao vẫn tự biện minh, ta cũng chỉ nói đùa một chút. "

"Bởi vì ghê tởm a, từ việc này nhìn ra được một đống người muốn đẩy cho ta ngã, giống như nuốt ruồi vậy. Hiện tại đương sự ở phía trước, ta làm sao nhịn được không nói vài câu! "Thôi Nguyên Ung bất đắc dĩ hỏi muội muội: "Đợi lát nữa sẽ tam đường hội thẩm, ta cũng muốn đi thẩm vấn, ngươi có đi nghe không? "

Thôi Nguyên Ương suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ta cùng Triệu đại ca đi. Triệu đại ca có thể đi được chứ?"

Thôi Nguyên Ung nói: "Hắn là đương sự, vốn là phải đi cung cấp một ít chứng cứ bên lề. Nhưng tình huống của hắn đặc thù, cha không lên tiếng, người khác cũng không tiện thật sự đem hắn làm phạm nhân hô tới quát lui hỏi cung đi, các ngươi nếu là tự mình nguyện ý tham dự, đó là tốt nhất. "

Triệu Trường Hà quả thật muốn đi, hắn cảm thấy việc này có bẫy là mèo đang vờn chuột, khiến cho lòng hiếu kỳ truy tìm tăng vọt. Huống chi là hung thủ muốn giết Ương Ương, nếu không tìm ra, sau này người muốn Ương Ương mệnh mỗi ngày đều lắc lư trước mặt nàng, ngẫm lại cũng không rét mà run, đương nhiên phải tìm ra trước để trảm thảo trừ căn.

Thôi Nguyên Ương kỳ thật thật không muốn biết là ai, là ai cũng khó chịu, nhưng nàng biết, việc này luôn phải chấm dứt.

  ............

Đêm đó, nhà thờ tổ Thôi gia.

Triệu Trường Hà cùng Thôi Nguyên Ương đứng sau lưng Thôi Văn Cảnh, thò đầu ra dò xét tình huống trong sân.

Thôi Nguyên Ung cùng một thiếu niên khác cùng hắn lớn lên rất giống sóng vai đứng ở trung ương, thần sắc đều rất bất đắc dĩ, thiếu niên kia càng thảm một chút, khí sắc suy bại, nhìn như búp bê vải không chịu nổi khổ cực ngồi xổm trong đại lao hai ngày, tinh khí thần đều bị vơi đi một nửa.

Em trai của Thôi Nguyên Ung, tam ca của Thôi Nguyên Ương, Thôi Nguyên Thành, nghi phạm lớn nhất lần này.

Xung quanh Thôi gia, tộc lão lục tục đứng quanh sân, ngay cả Thôi Văn Giác làm thanh hà quận thủ cũng chạy tới, đây không phải là chuyện một tiểu cô nương bị ám sát, mà là chuyện huynh trưởng hạ sát muội muội trong nội bộ gia tộc, cực kỳ nghiêm trọng, bất luận gia tộc nào cũng rất khó tha thứ.

Trong đó cũng có mấy đạo ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Triệu Trường Hà, loại uy áp sắc bén này đều có thể làm cho người ta cả người tê dại.

Đừng nói bề ngoài nhìn không ra tu hành của người ta, một đám huyền quan bát cửu trọng thậm chí có cả cường giả bí tàng nhìn chằm chằm ngươi, tự nhiên có thể cảm nhận được loại áp lực vô hình vô chất này.

Triệu Trường Hà lại không thèm để ý mỉm cười. Cha vợ cũng không trang bức với ta, các ngươi trang cái rắm.

Một gã tộc lão chậm rãi mở miệng: "Sự tình chắc hẳn mọi người đã rất rõ ràng, tại đây nhấn mạnh lại lần cuối nguyên nhân chúng ta khóa chặt hung thủ lần này là Nguyên Thành. Hắc đạo treo thưởng, chỉ có mấy con đường như vậy, trong phạm vi Thanh Hà đã bị chúng ta đào lên mấy tấc đất, xác định là thông qua cửa hàng của Diêm Bang ở đây phát tán ra bên ngoài, chúng ta bắt lấy đường chủ đối phương, khai ra là Nguyên Thành phát thưởng, manh mối cực kỳ rõ ràng. "

Tất cả mọi người đều gật đầu, trên thực tế cái này là rất dễ điều tra, tuyên bố treo thưởng tất có con đường, người khác lĩnh thưởng cũng phải có địa phương để lĩnh a. Chuyện này ở Thanh Hà Thôi gia muốn tìm ra cũng quá dễ dàng, cái này cơ bản là chứng cớ không cách nào chống lại.

Nhưng vấn đề là...

"Nhưng mà người nọ nói xong, liền cắn nát độc dược giấu trong miệng, tự sát. Vừa vặn là điểm này, chứng tỏ còn có khả năng bị mua chuộc vu cáo, bởi vậy liền có người đưa ra hiềm nghi là Nguyên Ung. Lão giả tiếp tục nói: "Không ít quan điểm như vậy, Văn Giác cũng cho là như vậy. "

Thôi Văn Giác gật đầu thi lễ nói: "Không sai, Nguyên Ung chớ trách thúc phụ nghi ngờ, cho dù ai cũng sẽ nghi ngờ. "

Thôi Nguyên Ung rất bình tĩnh nói: "Về hiềm nghi của ta, ta chỉ cần dùng một chút là có thể nói rõ: Mọi người đều biết thời điểm muội muội trở về ta đều đang trên đường về nha, không có khả năng kịp thời bố trí, trừ phi đã dự mưu trước. Nhưng mà nàng trốn đi cũng là một loại xúc động, cho dù bản thân nàng trước đó cũng không nhất định biết mình sẽ chạy, ta treo thưởng đã sớm bố trí, nào có thể để cho nàng chạy như vậy? Các thúc bá thật sự coi Nguyên Ung là kẻ ngốc sao? "

Cũng có không ít người gật đầu, bao gồm Triệu Trường Hà cùng Thôi Nguyên Ương. Thôi Nguyên Ương càng rõ ràng lúc ấy mình thật sự nhất thời xúc động, lấy đâu ra dự mưu, ai có thể bố trí trước a?

Nhưng chuyện này phiền toái, hiềm nghi Thôi Nguyên Thành bởi vì đối phương tự sát ngược lại có điểm đáng ngờ, Thôi Nguyên Ung bên này lại thật sự không có khả năng bố trí trước loại chuyện này, vậy là bây giờ manh mối chẳng phải đã bị chặt đứt sao?

Thôi gia uổng công xưng vương xưng bá địa phương này, kết quả đích nữ bị ám sát, tìm không ra hung thủ thật!

Vô số ánh mắt đều rơi vào trên mặt Thôi Văn Cảnh không nói một lời, ý tứ kia chính là, đi mời Thanh Hà thần kiếm đi.

Triệu Trường Hà cau mày.

Hắn cũng không biết thuộc tính của Thanh Hà thần kiếm, nhưng tư thế này luôn làm cho hắn cảm thấy... Mục tiêu của đối phương, có thể hay không... Chính là Thanh Hà thần kiếm?

Đọc truyện chữ Full