Lại là tiểu trấn, mưa bụi phất phơ mờ mịt.
Từ khi luyện võ thân thể thêm khỏe mạnh nên cảm thấy dầm mưa không sao cả, hiện tại Triệu Trường Hà cũng bắt đầu đồng ý với quan điểm thời tiết quỷ mà lúc trước Thôi Nguyên Ương mắng.
(Cái này giống bên mình phết tháng 4 rồi mà vẫn rét ảo thật, một năm nồm 2 lần)
Thanh Minh thời tiết mưa ào ào, thi nhân có thể thản nhiên kể chuyện, còn khi ngươi là người đi đường, tự nhiên chỉ biết mắng con mẹ nó. Huống chi đây còn là ngàn dặm bôn ba, một đường này phải chịu giày vò không ít, cũng không đơn giản như sang thôn bên cạnh thăm người thân.
Thời xưa khi ra ngoài chính là bất tiện như thế, bởi vậy mỗi lần chia tay, sẽ sinh ra vô số thiên cổ tuyệt cú. Là vì ngươi không biết lần này chia tay, sơn hà vạn dặm, có còn cơ hội gặp lại hay không.
Hiện giờ vừa mới đạt được danh mã, còn đặc biệt lo cho Đạp Tuyết Ô Chuy, sợ bị mưa dầm làm hỏng, hắn căn bản cũng không biết ngựa có sợ mưa hay không.
Lúc rời đi tiêu sái, trong mưa bụi tâm tình liền hỏng rồi, ngược lại là bắt đầu thấy nhớ Ương Ương, không biết nàng ở nhà có khóc hay không.
Vì thế cũng hiểu cái gì gọi là “Thí vấn nhàn sầu đô kỷ hử? Nhất xuyên yên thảo, Mãn thành phong nhứ, Mai tử hoàng thời vũ.”
(Đoạn này trích từ bài Thanh ngọc án - Hạ Chú, dịch ra toàn bài thì nó nôm na thế này
Gót hồng chưa dạo Hoành Đường.
Người đi để lại ngát hương chốn này.
Hoa niên cầm sắt ai hay.
Lầu hoa gác nguyệt, còn bày vẻ xuân.
Mây chiều mấy độ phân vân.
Bút hoa đâu tả hết phần tái tê.
Sầu vương cỏ liễu bề bề..
Quả mai vừa chín, mưa về xôn xao.)
Nói vậy khi Ương Ương tựa lầu nhìn ra xa, trong lòng càng là mấy câu thơ này đi.
Xong rồi, lại bắt đầu văn thanh rồi. Cũng kỳ quái, hắn vốn là sinh viên văn khoa, trước kia liền không thuộc được mấy câu thơ, ra khỏi lớp liền trả lại cho lão sư, bây giờ rời xa lớp học trà trộn giang hồ đã được nửa năm, trong đầu ngược lại nổi lên càng nhiều thi từ a.
Không biết là bởi vì nguyên nhân tu luyện dẫn đến trí nhớ trở nên tốt hơn, hay là bởi vì giấc mộng dạ vũ giang hồ bản thân đặc biệt thích, kích phát thi ý, tựa như lúc mình đối mặt với Nhạc Hồng Linh, cũng văn thanh hơn so với bình thường. "
“Tiểu nhị, giúp ta trông ngựa, cho nó ăn cỏ tốt nhất nữa." "Triệu Trường Hà dắt ngựa đến trước cửa tửu lâu, gọi tiểu nhị đang nhìn ngựa, chính mình liền thò đầu vào bên trong xem có tửu khách nào đang mắng mình là ngốc điểu hay không.
Tiểu nhị nghênh đón: "Khách quan cứ việc yên tâm, chúng ta ở đây trông ngựa nuôi ngựa là chuyên môn nhất! A, ngựa tốt!"
"Hả??? "Trong mắt Triệu Trường Hà có vài phần cảnh giác, quái đản, không phải còn có chuyện cướp ngựa, trộm ngựa loại phá sự này chứ?
Tiểu nhị có chút yêu thích không buông tay vuốt ve Đạp Tuyết Ô Chuy, cười nói: "Khách quan mời vào bên trong, ngài còn chưa nói ngài muốn ăn gì a.
Ách, tùy tiện cho ta bát mì, dù sao ta đói chết cũng không thể để ngựa của ta đói đi.
Tiểu nhị trong lòng rất thông cảm, đổi lại là mình cũng vậy.
Đây thực sự là một thớt khoái mã a!
Triệu Trường Hà bỗng nhiên suy nghĩ, đặt ở hiện thế con ngựa này cũng thuộc dạng limited như Ferrari a... Thôi gia tùy tiện đưa, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu.
"Các ngươi có nghe nói không?" Gần đây trên giang hồ lại xuất hiện thêm một ác nhân nữa.
Lời thoại này thật quen thuộc a, Triệu Trường Hà lệ rơi đầy mặt, ngồi xuống một góc nghe người khác nói như thế nào về mình.
"Đúng vậy, Hàn Vô Bệnh thật sự ngoan tuyệt, Kiếm Lư là nơi xuất thân của hắn đi, một hơi giết ba mươi hai sư huynh đệ. "
Triệu Trường Hà: ...Không sao a.
"Như thế nào gần đây xuất hiện đều là loại phản cốt này a, lần trước Triệu Trường Hà, lần này Hàn Vô Bệnh.”
Triệu Trường Hà: "Vẫn còn phân cảnh của ta đúng không?"
"Ha ha, Hàn Vô Bệnh hung ác thì hung ác, còn Triệu Trường Hà vẫn là chơi vui a, lần trước không phải là ngàn dặm hộ tống Thôi gia tiểu thư sao, tất cả mọi người đều cho rằng lần này hắn là muốn làm rể Thôi gia, kết quả Thôi gia vẫn là loại tính tình này, không nhận thân phận sơn phỉ kia, đem hắn đá đi. Thật sự là chém giết vô ích một hồi, cũng không biết hắn có phải đang trốn ở đâu khóc huhu hay không..."
"Càng cảm thấy oa oa này rất bi kịch, muốn nữ nhân nào liền không chiếm được nữ nhân ấy, không phải Nhạc Hồng Linh chính là Thôi Nguyên Ương, cần gì phải như vậy, thực dụng một chút không tốt sao..."
"Đây không phải là ngươi sao? -
A ha ha nói có lý! Ta muốn phong cho Triệu Trường Hà đệ nhất đen đủi Tiềm Long bảng a! Có ai phản đối không?
"Ta phản đối. "Triệu Trường Hà nhịn không được: "Các ngươi có thể nói sang Hàn Vô Bệnh hay không, suốt ngày Triệu Trường Hà, ta đều nghe đến phát chán rồi, còn có ý nghĩa gì không?"
Ngươi là ai? Chúng ta liền thích nói Triệu Trường Hà ngươi quản được sao, cưỡi khoái mã rất giỏi a, có phải cho rằng Thôi Nguyên Ương nên thuộc về công tử nhà ngươi, nghe Triệu Trường Hà liền không thoải mái đúng không? Chúng ta liền ủng hộ Triệu Trường Hà ủi Thôi Nguyên Ương, ngươi cắn ta?
Triệu Trường Hà bất đắc dĩ ăn mì: "Có thể, nếu Triệu Trường Hà ở đây hẳn phân nửa cũng sẽ đa tạ đã ủng hộ, các ngươi tiếp tục.”
Có người khác nói: "Kỳ thật Thôi gia muốn che đậy, Triệu Trường Hà cùng Thôi Nguyên Ương trên đường nhiều ngày như vậy, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ có gì mà chưa làm chứ? Cô nương nhà hắn còn có thể gả ra ngoài sao?
Cũng chưa chắc, thân trường kỳ ở trong loại sinh tử vây hãm này, còn có thể ở đó làm một phát, ta thật đúng là không tin. Thôi gia dám làm như vậy, cũng có cách chứng tỏ cô nương nhà họ còn trong sạch.
Không chừng Triệu Trường Hà là có tiếng mà không có miếng, liền ba lần xong việc thì sao? -
Ha ha ha huynh đài cao kiến, cũng rất có loại khả năng này!
Gân đầu Triệu Trường Hà đều nổi lên.
Còn tưởng rằng đây là một đám fan, thì ra chính là một đám hắc tử.
"Nhìn ba năm sau đi, không chừng gã này thật đúng là có thể lên nhân bảng, ta còn chưa từng thấy qua người nào luyện công nhanh như vậy, vẫn chưa từng nghe qua. -
Cho nên Thôi gia lần này, cũng không phải hoàn toàn bắn tên không đích? Tốt xấu gì cũng lưu lại chút dự mưu. -
Đúng vậy, khó thì khó, đối với vị này mà nói thật đúng là không phải không có cơ hội
Thật sự có ngày đó, ta mời mọi người uống rượu!
Lại có fan thay hôn sự của mình mời người khác uống rượu... Các ngươi so với chính ta còn tự tin hơn a. Triệu Trường Hà ăn mì, có chút xuất thần.
Ước định này của mình và Thôi gia quả thật vẫn đạt được hiệu quả, danh dự của Ương Ương không có tổn thất gì, đại bộ phận mọi người vẫn cảm thấy không có khả năng làm cái gì, nói ba lần xong việc vẫn là chiếm đa số. Mà Thôi gia cũng không quá bị đánh giá là vong ân phụ nghĩa, dù sao thế gia đức tính là như vậy, có thể lưu lại một chút tưởng niệm cho ngươi, đại bộ phận người cư nhiên còn cảm thấy rất tốt...
Chứng tỏ người tốt không làm được, người xấu lưu lại một đường, mọi người ngược lại sẽ không mắng, có phải là đạo lý này hay không?
Mà thanh danh Triệu Trường Hà hắn trên giang hồ cũng không tệ như loại phản cốt sơn phỉ trước kia, nghĩa bạc vân thiên tiễn tiểu cô nương, mọi người ngoài miệng không nói, hẳn là trong lòng đều giơ ngón tay cái lên. Sau đó lại bị người đuổi đi, điều này thật là motip quá quen thuộc, giống như thần tượng bình dân... Mặc dù người hâm mộ là hắc.
Mấu chốt hơn chính là, một đường đi tới, phát hiện lệnh truy nã đã bị thu hồi, mình hiện giờ không còn là loại sơn phỉ thân mang trọng tội không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời nữa.
Sau cơn mưa trời lại nắng a.
"Cũng may khó khăn chịu đựng nghe một đám hắc tử nói xấu về mình, cuối cùng cũng dừng lại, mọi người nói Triệu Trường Hà mãi cũng chán, hay là nói đến Hàn Vô Bệnh: Trước kia cũng không nghe nói Hàn Vô Bệnh là Kiếm Lư, còn tưởng rằng là Hiệp khách độc hành đấy, vừa rồi ai nói hắn xuất thân từ Kiếm Lư? -
Thật con mẹ nó, trên giang hồ có thể đánh ra danh tiếng, nào có ai không xuất thân sư thừa? Ngay cả Nhạc Hồng Linh cũng xuất thân từ môn phái tam lưu, Triệu Trường Hà còn đang dùng công pháp Huyết Thần giáo. Một mình? Cho dù thật sự là hiệp khác độc hành, thì cũng là do ẩn sĩ cao nhân dạy, nào có hiệp khách độc hành chân chính từ trong khe núi nhảy ra a."
"Cho nên vì sao hắn lại cùng Kiếm Lư náo?”
Cái này ta cũng không biết, Kiếm Lư Chi Chủ chính là Địa Bảng đệ bát, không biết có tự mình ra tay giải quyết phản đồ này hay không?
Nào có cường giả nào nhàm chán như vậy giải quyết phản đồ, Tiết Thương Hải ngay cả nhân bảng chưa lên, cũng không đến mức tự mình ra tay đi tìm Triệu Trường Hà tính sổ, nhà bao nhiêu việc đâu ai rảnh rỗi như thế.
Triệu Trường Hà che đầu, nói Hàn Vô Bệnh liền nói Hàn Vô Bệnh, ta thật sự muốn nghe vị này chuyện xưa, vì cái gì mỗi câu đều phải xoay quanh ta, liên quan cái rắm gì đến ta a...
Kết quả nghe nửa ngày, một chút tin tức hữu dụng cũng không có.
Cái gọi là "giang hồ truyền thông", là chuyện gì cũng có thể nói, trên thực tế nội tình chân chính có mấy người biết, bị người đoán mò ngược lại là nhiều, thật sự dẫn lệch suy nghĩ a.
"Muốn tìm hiểu Hàn Vô Bệnh? "Đột nhiên có người ngồi xuống trước mặt hắn, cười nói: "Kỳ thật có thể đi một nơi hỏi, nơi này có thể cho ngươi hiểu được hầu như tất cả tin tức sự kiện trên giang hồ một cách nhanh nhất.”
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, một trung niên nhân dáng vẻ bình thường, nhìn không có gì đặc biệt.
Hắn ba húp liền xong bát mì, thản nhiên nói: "Ta muốn hiểu Hàn Vô Bệnh, hoàn toàn có thể trực tiếp đi hỏi hắn. Đơn giản là ở đây ăn cơm, tò mò nghe một chút mà thôi, cũng đừng tưởng rằng ta đối với người khác bát quái là cảm thấy rất hứng thú. Thậm chí câu đầu tiên là hỏi các ngươi năm nay mấy tuổi, có muốn tìm trượng phu hay không, lão tử cũng lười hỏi.”
Trung niên nhân thần sắc khẽ biến nói: "Ngươi vì sao biết ta đến từ Trấn Ma Ti? Chỉ dựa vào câu nói vừa rồi?”
Triệu Trường Hà cười cười: "Không có gì, cùng ngươi không có bao nhiêu quan hệ... Ta ngược lại có mấy câu, phiền xin chuyển tới Đường thủ tọa.”
Trung niên nhân chắp tay: "Mời nói."
Triệu Trường Hà chậm rãi quệt miệng: "Thứ nhất, ta có hẹn với người khác, muốn đi Cổ Kiếm Hồ phó ước, không có nhiều thời gian để quản chuyện khác, không phải là ai bảo ta đi đâu ta nhất định phải đi đấy.”
Trung niên nhân bất đắc dĩ nói: "Đề nghị của Đường Thủ Tọa là, Cổ Kiếm Hồ hiện tại phong vân khó lường, tốt nhất là tránh né, không nên đi.”
Triệu Trường Hà không hề động đậy: "Đã chấp nhận phó ước, núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi. Huống chi là phong vân khỉ gió gì, Hàn Vô Bệnh đến được, ta liền đến không được?”
Trung niên nhân thở dài: "Một lời hứa nặng tựa thiên kim, nói được làm được, tại hạ tôn trọng. Nhưng trên đường này thật đúng là có núi đao biển lửa, Huyết Thần giáo là có cao tầng đến đối phó ngươi, danh khí của ngươi càng lớn, bọn hắn càng mất mặt, nhịn không nổi. Nếu như ngươi nguyện ý cùng chúng ta nói chuyện, việc này chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết, nếu không, sợ là ngươi muốn tới Cổ Kiếm Hồ cũng khó.”
Không cần các ngươi giải quyết, chuyện Huyết Thần Giáo, không sai biệt lắm có thể coi là ân oán cá nhân của ta đi, ta tự mình xử lý, không làm phiền nhân tình của các ngươi. Triệu Trường Hà bỗng nhiên cười ra tiếng: "Huyết Thần giáo mất mặt nhất, chẳng lẽ không phải Tiết giáo chủ bị người ta vượt cấp đánh? "
Trung niên nhân thở dài.
“Thứ hai, mặc dù ta từ chối ngươi, không phải là có ý kiến với ngươi ... Chẳng qua nếu Đường Vãn Trang muốn nói chuyện với ta, ta hy vọng nàng có thể bớt chút thời gian tự mình tới đàm luận, mà không phải vòng tới vòng lui, kéo đi kéo lại không dứt, ta thật chán ghét trò này."
Triệu Trường Hà đứng dậy: "Lão bản, tính tiền!"