TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4468 “MÁ ƠI, BỌN HỌ LÀ THẦN SAO?".

Thực lực hoàn toàn không cùng cấp bậc đã định sẵn đây là một trận chiến áp đảo một phía.

Lâm Chính xuất hiện giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, giết cho quân Man Vệ không còn mảnh giáp.

“Cậu ta là ai?”.

Thống soái cứ điểm số 3 hồi hộp, hai mắt bốc lên ngọn lửa nóng rực, vội hỏi.

“Thống soái, tôi… tôi không biết, nhưng hình như là phe chúng ta. Ông nhìn xem, người của chúng ta đang lao xuống núi theo cậu ta!”.

Một chiến sĩ kích động nói.

“Mặc kệ đi! Các anh em, đi theo vị đại nhân đó giết ra ngoài! Phản công!”.

Thống soái của cứ điểm số 3 bị thực lực khủng khiếp của Lâm Chính thuyết phục, gào lên, dẫn theo tất cả mọi người giết ra ngoài.

Quân canh phòng cứ điểm số 3 bắt đầu chính thức phản công.

“Không biết tự lượng sức! Giết cho tôi! Giết! Tiêu diệt tất cả!”.

Chỉ huy của quân Man Vệ phẫn nộ gào lên.

“Long soái, thống soái ở bên đó, chúng tôi phải tụ họp với bọn họ!”.

Một chiến sĩ hét lên với Lâm Chính ở giữa không trung.

“Theo tôi mở ra một con đường máu, trảm tận giết tuyệt những kẻ xâm phạm, không chừa một ai!”.

Lâm Chính hét lên, ngón tay chuyển động, Hồng Mông Long Châm bay ra giống như những đốm sao đâm vào cơ thể các chiến sĩ.

Tất cả chiến sĩ run rẩy, sau đó cảm thấy năng lượng vô tận dâng lên trong cơ thể. Vào giờ phút này, vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất, cứ như chưa từng tồn tại.

Các chiến sĩ sửng sốt, nhìn hai tay mình mà cảm thấy kỳ quái, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

“Các anh đã được cường hóa, xông lên!”.

Lâm Chính nói.

“Rõ!”.

Mặc dù các chiến sĩ vô cùng nghi hoặc, nhưng lại hết sức tin tưởng vị long soái Lâm Chính này, lập tức xông lên phía trước.

Bọn họ liều mạng bóp cò, nhưng lại phát hiện ngón tay mình chỉ hơi dùng sức đã bóp nát cò súng.

Tất cả súng ống đều biến thành sắt vụn.

“Cái gì?”.

Các chiến sĩ ngạc nhiên.

“Xông lên là được!”.

Lâm Chính thấy các chiến sĩ ngơ ngác nhìn súng ống vỡ nát trong tay mình, lập tức hét lên.

Các chiến sĩ cắn răng, xông tới phía trước.

Bọn họ vốn không sợ chết.

Nhất là chiến đấu vì đất nước lại càng hăng hái xông pha.

Chiến sĩ của Long Quốc không ai sợ sệt nhát gan cả!

Đối với bọn họ mà nói, dâng hiến sinh mạng vì quốc gia là vinh quang cỡ nào?

Bọn họ điên cuồng chạy, rút kiếm chiến đấu định triển khai đánh khoảng cách gần.

Nhưng chỉ có mười mấy người xông lên tấn công dường như không tạo thành uy hiếp gì cho quân địch.

Quân địch xếp thành một hàng ở phía trước, cầm súng ống lên bắn điên cuồng về phía này.

Tạch tạch tạch…

Đạn dày đặc trút xuống như mưa.

Các chiến sĩ hoàn toàn không có gì che chở, nhưng bọn họ đã sớm coi thường cái chết, không ai dừng bước chân.

Ngay khi đạn bắn vào cơ thể bọn họ, tất cả chiến sĩ đều trợn tròn mắt.

Bọn họ phát hiện… những viên đạn bắn tới lại không xuyên qua cơ thể bọn họ được…

Dường như giờ phút này, mỗi người bọn họ đều có cơ thể kim cương bất hoại!

Các chiến sĩ tim đập mạnh, không thể tin nổi.

Nhưng giờ phút này bọn họ không có tâm tư để quan tâm chuyện này!

Mười mấy chiến sĩ giống như hổ xuống núi, xông vào giữa quân địch, vung kiếm chiến đấu.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…

Bọn họ giống như máy xay thịt một đường đâm ngang tới, giữa đám đông quân địch máu thịt bắn tung tóe, tay chân đứt gãy không ngừng bay lên trời, tiếng la hét thảm thiết vang bên tai không dứt.

Nhóm thống soái cứ điểm số 3 còn đang giết lên đỉnh Nam Sơn bỗng sững sờ.

“Đám Đỗ Cường mạnh như thế từ lúc nào?”.

Thống soái há hốc miệng.

“Cứ như siêu nhân vậy…”.

“Má ơi, bọn họ là thần sao?".

Những người khác đều kinh ngạc.

“Ngây ra đó làm gì? Mau đi tụ họp với nhóm Đỗ Cường hình thành tuyến phản công, tiêu diệt kẻ địch!”.

Thống soái hoàn hồn lại, phấn chấn hét lên.

“Vâng!”.

Mọi người bắt đầu phản công.

Quân Man Vệ dần dần thất bại tháo chạy.

Rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế lớn về nhân số nhưng lại không chống đỡ được những “siêu nhân” từ trên đỉnh Nam Sơn xuống.

Được sự yểm hộ của Lâm Chính, quân canh phòng cứ điểm số 3 bắt đầu dồn ép quân Man Vệ lùi ra khỏi cứ điểm.

“Chó Sói, nhìn thấy chưa? Bọn họ không chặn nổi! Hoàn toàn không chặn nổi! Chúng ta mau đi thôi, nếu không, không ai cứu được chúng ta đâu!”.

Rattlesnake sợ đến mức không ngừng run rẩy, vội hét lên.

Nhưng Chó Sói lại đứng dậy, khẽ cười nói: “Xong rồi, Rattlesnake, đến lúc anh ra trận rồi!”.

Đọc truyện chữ Full