TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4470 TÊN NÀY XONG ĐỜI RỒI”.

Rattlesnake điên cuồng bỏ chạy. Khí tức của Lâm Chính quá đáng sợ. Hơn nữa lúc này anh không hề có ý định nương tay, anh phóng ra toàn bộ sức mạnh phi thăng.

Cứ thế quân địch bốn phía bị anh đánh tung. Không một ai có thể chặn được anh.

“Tới rồi, tới rồi”

“Chó Sói đại nhân tới rồi. Mau cứu chúng tôi với”

Rattlesnake lồm ngồm bò dậy, lao về phía Chó Sói. Thế nhưng Chó Sói vẫn đứng im ở đó, nhìn chăm chăm Lâm Chính đang tiến lại gần.

“Chó Sói đại nhân sao còn đứng ngây ra vậy?”, Rattlesnake cảm thấy kỳ lạ hỏi.

Một giây sau…

Một bàn tay vô hình từ nguồn sức mạnh phi thăng siết lấy cơ thể của Rattlesnake. Hắn không thể nào kháng cự lại được bị ghì xuống bởi bàn tay vô hình và hắn bị kéo bay về phía Lâm Chính.

“Xin đừng giết tôi. Xin hãy tha mạng cho tôi”, Rattlesnake điên cuồng thét gào.

“Tôi từng tha mạng cho anh một lần nhưng có vẻ như anh không biết quý trọng”, Lâm Chính lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn rơi nước mắt, không biết phải nói gì. Tuy nhiên Lâm Chính không định giết hắn.

Là tình báo của tổ chức Forever Night, hắn nắm được rất nhiều thông tin. Nếu có thể moi được thông tin nào đó từ miệng của hắn thì sẽ rất có lợi cho việc tiêu diệt hang ổ của tổ chức này.

Lâm Chính không hề dễ bị chọc giận và bị người khác khích tướng đâu. Anh đuổi theo Rattlesnake là vì hiểu rõ địa vị của người này này ở trong tổ chức.

“Anh chính là long soái của Long Quốc đúng không. Nếu tôi là anh tôi sẽ tha cho kẻ đó, rồi ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha mạng. Chỉ có như vậy anh mới có thể sống sót thôi”.

Một giọng cười vang lên. Lâm Chính quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Chó Sói.

“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi

“Chó Sói của Forever Night”.

Lâm Chính chau mày: “Nhìn dáng vẻ của anh thì có vẻ là người của Long Quốc”.

“Ai bảo người của Long Quốc thì không thể gia nhập tổ chức này chứ?”, Chó Sói cười.

“Thế nhưng giờ anh đang giúp quân địch tấn công Long Quốc đấy. Điều đó có nghĩa anh là kẻ phản quốc”.

“Phản quốc thì làm sao. Loại người như tôi quan tâm tới điều đó chắc. Tôi thấy ai có thể mang lại lợi lạc và những thứ tôi muốn thì người đó là của tôi, tôi sẽ cung phụng người đó thôi”, Chó Sói mỉm cười, chẳng thèm quan tâm.

“Xem ra ở anh không tồn tại cái gọi là đạo nghĩ, đất nước và vinh nhục rồi”, Lâm Chính lắc đầu

“Những thứ đó là gánh nặng ràng buộc tôi, khiến tôi làm gì cũng không được mà thôi”, hắn nói.

“Vậy sao?”

Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì giết anh cũng chẳng sao cả”.

Dứt lời Lâm Chính giơ tay lên. Sức mạnh phi thăng phóng về phía Chó Sói. Đúng lúc anh sắp lấy mạng của đối phương thì. Một luồng sáng màu đỏ bùng lên xung quanh hắn, chặn đứng sức mạnh phi thăng của Lâm Chính.

“Hả?", Lâm Chính khá kinh ngạc. Lúc này anh mới để ý thấy những bùa chú màu đỏ xung quanh hắn. Lâm Chính lập tức hiểu ra.

“Đây là cấm thuật Huyết Ma sao?”

“Ồ, anh cũng có con mắt nhìn đấy nhỉ. Chỉ đáng tiếc giờ mới phát hiện ra thì muộn rồi”, Chó Sói bật cười, giơ tay lên. Luồng sáng màu đỏ bao trùm lấy Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính giống như bị nhốt trong nhà lao bằng ánh sáng màu đỏ vậy. Các chiến sĩ đứng bên ngoài bàng hoàng: “Mau đi trợ giúp cho long soái”

Bọn họ gầm lên và tấn công luồng sáng.

“Đừng có tới đây”, Lâm Chính hét.

Thế nhưng đã muộn mất rồi. Đám chiến sĩ đã lao tới, bọn họ căn bản không làm gì được mà ngược lại còn công kích luồng sáng khiến những bàn tay vô hình đột nhiên vươn ra đập lại họ.

Bảy, tám người chiến siex đứng đầu bị đập bay tung, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu, bất tỉnh nhân sự. Đến cả Lâm Chính cũng khó mà né được sức mạnh này.

“Cái gì?”, những chiến sĩ khác hóa đá.

Đội quân ở ngay sườn núi mừng lắm:“Ha ha thật không ngờ người của Forever Night lại có cả thủ đoạn này nữa”.

“Tên này xong đời rồi”.

“Quá tuyệt”, đám đông nhảy múa.

Còn Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm tĩnh. Anh nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Cấm thuật Huyết Ma thực ra có phẩm cấp không cao nhưng ở chiến trường nơi có nhiều người chết thế này thì máu và oán khí của họ là nhiều vô kế, đó chính là nhân tố để nuôi dưỡng sức mạnh cấm thuật. Thế nên cấm thuật của anh đã đạt tới phẩm cấp cực lớn rồi”.

“Haha, biết là tốt. Vì vậy tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đầu hàng đi. Như vậy, tôi có thể không giết anh”, Chó Sói cười.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Sao, anh tưởng chút thủ đoạn này có thể làm gì được tôi à?”

Chó Sói nghe thấy vậy thì chau mày, tiếp tục sử dụng cấm thuật Huyết Ma. Bức bình phong của hắn phóng ra một lượng lớn kiếm máu lao về phía Lâm Chính.

“Á”, Rattlesnake gào thét. Nhưng kiếm máu vừa tiếp cận Lâm Chính thì đã bị nổ vụn.

“Cái gì?”, Chó Sói hóa đá.

Lâm Chính nhìn hắn bằng vẻ vô cảm: “Mặc dù ở môi trường này cấm thuật rất mạnh nhưng dù có mạnh thì sao có thể bằng ‘thí thần’ được”

“Thí thần? Thần nào?”, hắn chau mày.

Lâm Chính nhắm mắt sau đó mở ra, đồng tử phát ra ánh sáng của mặt trăng và mặt trời: “Tôi chính là thần”.

Đọc truyện chữ Full