“Bị bọn tôi đánh bại?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Bọn tôi vừa mới đến, sao có thể đánh bại người của các người được chứ?”
Một thống lĩnh bước đến trước lạnh lùng nói: “Lẽ nào là quân bảo vệ cứ điểm thứ ba?”
“Tôi, tôi không biết, tôi thật sự không biết, không biết gì cả, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa”.
Binh lính Man Vệ như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, cả người ôm đầu gào thét, như tinh thần bị suy sụp.
Thống lĩnh còn muốn hỏi gì nữa nhưng bị Trình Sơn Hà ngăn lại.
“Đừng hỏi nữa, cậu có hỏi cũng không được gì”.
Trình Sơn Hà trầm giọng nói.
“Đại thống lĩnh, vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nhanh chóng phục hồi màn sáng, quét sạch chiến trường, khôi phục phòng vệ cứ điểm thứ ba, những chuyện khác cứ từ từ điều tra”.
“Vâng”.
Mọi người lập tức vội hành động.
“Đại thống lĩnh”.
Ngay lúc này một chiến sĩ ở đằng xa gọi.
Mọi người vội vã chạy đến.
Lúc đến gần chiến sĩ đó, mắt mọi người đều trợn to.
Chỉ thấy bên cạnh chiến sĩ đó là từng thi thể bị cháy đen, dưới đất còn có rất nhiều hố đất.
“Những người này giống như bị sét đánh chết”.
Một chiến sĩ bước đến kiểm tra, hoảng sợ run giọng nói: “Đại thống lĩnh, người này là Jason”.
“Cái gì? Đại thống soái của quân Man Vệ?”
Đại thống lĩnh lập tức bước đến trước nhìn kỹ.
Mặc dù thi thể đã không còn toàn vẹn nhưng vẫn có thể nhận dạng được từ đường nét cơ bản của khuôn mặt và một số đặc điểm mơ hồ.
“Đây là Mafes! Phó thống soái”.
“Còn có Rabbani, thống soái”.
“Trời ạ, lẽ nào những người nằm ở đây đều là quản lý cao cấp của quân Man Vệ?”
“Đại thống lĩnh, lẽ nào người của cứ điểm thứ ba đều bị chém đầu, tiêu diệt hết đám người Jason, quân Man Vệ không có thủ lĩnh nên mới bị đánh bại?”
Các chiến sĩ phấn khích nói.
Đại thống lĩnh không nói gì.
“Đây là chuyện không thể nào xảy ra”.
Hứa Chr Sương ở một bên lạnh lùng nói: “Mọi người nhìn thực lực ở hiện trường xem, hàng ngàn chiến sĩ quân Man Vệ chết trận, mà quân phòng vệ ở cứ điểm thứ ba nhiều nhất có mười ngàn người. Chỉ riêng các chiến sĩ hy sinh này đã hơn một ngàn người rồi, chỉ dựa vào những người còn lại thì làm sao đột phá được phòng tuyến của quân Man Vệ rồi giết chúng? Hơn nữa, những người chỉ huy này đều có thực lực cực kỳ mạnh, ngay cả thống soái quân phòng vệ đích thân dẫn người tấn công cũng chưa chắc có thể giết đầu hết được, xác suất cực thấp gần như không có khả năng xảy ra”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vậy chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Tôi nghĩ có lẽ là tướng Lâm ra tay”.
Hứa Chỉ Sương suy tư một lúc rồi nói.
“Tướng Lâm?”
“Đội trưởng Hứa, tướng Lâm mạnh vậy sao?”
“Không thể nào đâu? Một mình cậu ta giết hết các chỉ huy của quân Man Vệ ư?”
“Chẳng phải y thuật của anh ta rất lợi hại đó sao? Anh ta còn biết võ thuật à?”
Người quân Bắc Cảnh nghi ngờ nói.
Họ chỉ biết đến Lâm Chính qua những thông tin trên mạng và những truyền miệng của người dân.
Những chuyện khác đều có quá ít thông tin.
Dù sao chiến sĩ quân Bắc Cảnh không có hơi sức đâu để ý đến những chuyện khác ngoài tình hình chiến trường Bắc Cảnh, sở dĩ biết đến Lâm Chính cũng vì Dương Hoa đã giúp đỡ tiền tuyến rất nhiều.
Hai năm nay, Dương Hoa nhiều lần chi tiền giúp đỡ các chiến sĩ Bắc Cảnh, dược liệu vận chuyển từ vực Diệt Vong đều được đưa đến Giang Thành rồi gia công, sau đó đưa từng lô đến tiền tuyến.
Vì có đan dược của Dương Hoa nên tỉ lệ tử vong của các chiến sĩ Bắc Cảnh giảm.
Mỗi chiến sĩ Bắc Cảnh đều rất biết ơn tướng Lâm chưa từng gặp mặt này.
Trong lòng họ, vị tướng Lâm này là Hoa Đà tái thế.
Nhưng dù là Hoa Đà thì dù sao cũng là bác sĩ.
Có thể có võ lực như thế sao? Chẳng phải giống như việc Hoa Đà chặt đầu Lữ Bố sao?
Quá khoa trương rồi.
“Các người biết cái gì? Thực lực của tướng Lâm vượt xa những gì mọi người nghĩ”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói.
Các chiến sĩ nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Ù ù ù...
Ngay lúc này tiếng kèn phát lệnh du dương vang lên.
“Địch đến! Địch đánh lén!”
“Toàn quân tập hợp”.
“Chuẩn bị nghênh chiến”.
Từng tiếng hô vang lên.
Các chiến sĩ trong cứ điểm đều hoàn hồn, lập tức vác súng đạn, rút kiếm chiến ra vội vàng hình thành trận thế trước cứ điểm.
Đây là tiếng kèn lệnh địch tấn công.
Trình Sơn Hà cũng vội bước lên chỗ cao nhìn phía trước.
“Chuyện gì thế?”
“Đại thống lĩnh, phát hiện có một đội quân không rõ ở con đường phía trước”.
“Đội quân không rõ?”
Nghe thế, mọi người vội nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đội quân đang chậm rãi đi đến trên con đường trước mặt.
Tất cả chiến sĩ ở đó đều như ngừng thở ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con đường đó.
Đội quân đột nhiên xuất hiện này cực kỳ quái lạ.
Cả người mỗi người họ đều là màu đỏ, lúc đi đến phía này, dưới đất đều xuất hiện từng dấu chân màu đỏ máu rất dài.
Mặt trời lặn xuống, từng tia nắng chiếu vào đội quân như hòa tan vào cùng với họ.
Mọi người đều thầm nuốt nước bọt.
Họ chưa từng nhìn thấy kẻ địch này kỳ quái như thế.
Những người này là ai?
Quân Man Vệ?
Không!
Không đúng!
Quần áo của đội quân này không phải là đồ của quân Man Vệ.
Kiểu chiến giáp và quần áo của họ lại giống với quân Bắc Cảnh hơn?
Nhưng tại sao mọi người đều mặc đồ đỏ?
Đến lúc đến gần, các chiến sĩ quan sát ở phía trước bỗng quay đầu lại mừng rỡ nói: “Đại thống lĩnh, là Triệu thống soái”.
“Triệu thống soái?”
Đại thống lĩnh sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn.
Mọi người đều nhìn sang.
Mới nhận ra những người này thế mà lại là chiến sĩ quân phòng vệ thứ ba.
Trên người họ đều dính đầy máu như thể mới bước ra từ trong hồ máu.
Khắp người mọi người đều đầy vết thương, thở hổn hển.
Chiến kiếm trong tay họ chặt đứt, đạn cũng rỗng, kéo lê cơ thể mỏi nhừ và mệt nhọc đi từng bước về phía cứ điểm thứ ba.
Nhưng sát khí và khí tức đẫm máu tỏa ra từ trên người họ lại ngút trời.
Mấy người đại thống lĩnh đều im lặng không nói.
Hàng ngàn ánh mắt đều tập trung vào đội quân này.
Không ai biết họ đã trải qua những gì.
Nhưng có thể đoán được họ vừa trở về từ địa ngục.