“Tướng Lâm! Việc này...”
Trình Sơn Hà há miệng ra nhưng không biết nên nói gì.
“Tướng Lâm, dù sao anh cũng không phải là binh lính ở Bắc Cảnh, tôi nghĩ tốt nhất anh đừng nhúng tay vào, chuyện ở chiến trường sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, nếu điều động toàn bộ binh lực ở chỗ này đi, quân An Thanh tấn công vào thì phải làm thế nào đây?”
Hứa Chỉ Sương sốt sắng, vội vàng ngăn cản.
“Có thể bảo một vài binh lính ở lại để ngăn chặn quân An Thanh, tôi nghĩ chắc chắn An Thanh đã nhận được bài học từ cứ điểm thứ ba rồi, trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không dám hành động liều lĩnh đâu, chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng thì trong sáng sớm ngày mai, chúng ta có thể chiếm được căn cứ của An Thanh”.
Lâm Chính nói.
“Khởi hành từ Cương Sơn Lĩnh sao?”
“Đúng vậy!”
“Tướng Lâm, chẳng lẽ anh muốn nói với chúng tôi rằng anh định dùng tay không để đào cho chúng tôi một đường hầm hả?”
Một thống lĩnh trợn mắt hỏi.
“Tôi nghĩ việc này không khó lắm”.
Lâm Chính gật đầu.
“Ơ...”
Các thống lĩnh trừng mắt nhìn nhau, ai nấy đều cố hết sức nhịn cười, nhưng vì e ngại uy thế của Trình Sơn Hà, họ đều nhẫn nhịn kiềm chế.
“Tướng Lâm, lúc nãy Đại thống lĩnh đã nói rồi, với phương pháp của chúng ta, cần phải mất ít nhất một năm mới có thể đào xuyên qua Cương Sơn Lĩnh! Anh đào bằng tay kiểu gì được? Cho dù anh chỉ cần một ngày thì vào ngày hôm đó, chỉ cần có bất kỳ tiếng động nào khiến cho quân An Thanh chú ý, chúng sẽ gọi quân An Thanh trở về để cứu viện, vậy thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc!”
Có người không nhịn được mà thuyết phục.
“Đúng đó Tướng Lâm, tôi cho rằng hay là anh quay về Giang Thành đi, chúng tôi có thể lo được Bắc Cảnh!”
“Tướng Lâm, tôi không có ý mạo phạm, nhưng mấy thứ như sách lược tác chiến đánh trận, tôi cho rằng Đại thống lĩnh tuyệt đối không có vấn đề gì”.
Mọi người dè dặt nói, sợ khiến Lâm Chính không vui.
Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, nhìn mấy người đó rồi lại nhìn Trình Sơn Hà, nói thẳng: “Đại thống lĩnh không tin tôi sao?”
“Tướng Lâm, không phải tôi không tin, nhưng tôi không thể lấy mạng sống của ba quân tướng sĩ ra làm trò đùa được!”
“Vậy Đại thống lĩnh cho rằng tôi sẽ lấy mạng sống của ba quân tướng sĩ ra làm trò đùa sao?”
“Không không không, Tướng Lâm hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó!”
Trình Sơn Hà khoát tay lia lịa, nhưng vẫn kiên trì với quan điểm của mình: “Nhưng đề nghị của cậu quá mạo hiểm, tôi không đánh cược được, tôi cũng không có tư cách để đánh cược!”
“Nhưng ở trong mắt của tôi, đó không phải là một ván cược, mà là cơ hội tuyệt vời để quân Bắc Cảnh lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng!”
Lâm Chính đi tới đi lui trong phòng hội nghị, hai mắt như thanh kiếm, dò xét mọi người.
“Sở dĩ tôi đến Bắc Cảnh là vì tôi đã nhận được tin Forever Night đã cử người đến hỗ trợ đối thủ của các ông, kẻ thù của Long Quốc, do đó tôi mới vội vàng đến đây đánh tan cái bẫy của Forever Night! Tôi không muốn chỉ vì ân oán cá nhân giữa tôi và Forever Night gây ra bất lợi cho quân Bắc Cảnh, như vậy tôi sẽ trở thành tội nhân của Long Quốc!”
“Nhưng tôi chỉ có thể cản trở âm mưu lần này của Forever Night chứ không thể đảm bảo rằng lần sau họ sẽ có hành động gì, tôi có thể đến kịp thời nên tôi phải lật ngược tình thế ở chiến trường Bắc Cảnh để đảm bảo Forever Night không thể gây ảnh hưởng đến tình hình chiến trường Bắc Cảnh dù ở bất kỳ nơi nào”.
“Do đó, tôi nhất định phải giúp mấy người đánh bại quân An Thanh! Mà lúc này chính là cơ hội tốt được trời ban cho!”
Lâm Chính thẳng thừng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định: “Tôi muốn mấy người cho toàn quân tấn công ngay lập tức, theo tôi đi đến Cương Sơn Lĩnh, tôi dùng thân phận long soái để ra lệnh cho các người!”
“Tướng Lâm!”
Trình Sơn Hà tức giận vỗ bàn, nhìn chằm chằm Lâm Chính hét lên: “Cậu vượt quyền rồi! Tôi mới là chỉ huy của quân Bắc Cảnh! Hơn nữa, quân Bắc Cảnh bọn tôi chỉ nghe theo lệnh của long soái thứ hai là Thu Diệp long soái mà thôi! Nếu như cậu ép buộc ra quân lệnh, tôi sẽ có lý do để từ chối!”