TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4479 “MỌI NGƯỜI LÙI LẠI”,

Câu nói của Lâm Chính khiến cho các chiến sĩ bàng hoàng. Bọn họ lập tức quay qua nhìn anh, cảm thấy khó hiểu.

“Sao thế? Câm hết rồi à?”, Lâm Chính hét lớn.

“Lâm soái, nghe anh nói kìa. Chúng tôi chẳng lẽ lại không hi vọng cuộc chiến nhanh kết thúc hay sao?”

Lang Võ bừng tỉnh, mỉm cười nói.

“Đúng vậy Lâm soái, chúng tôi còn muốn về sớm hơn để gặp bố mẹ đấy”.

“Lâm soái, hay là đề xuất cách nào để nhanh kết thúc đi”.

Các chiến sĩ lên tiếng. Lâm Chính nhìn bọn họ chăm chăm, cảm nhận được khát vọng tràn đầy trong đôi mắt họ.

Nhìn thấy vậy, anh lập tức chỉ vào vùng núi gần đó và điềm đạm nói: “Chúng ta tạo ra một con đường từ đây, giúp mọi người xâm nhập vào đại bản doanh của An Thanh. Lúc này hang hổ của họ trống không, mọi người cần chiếm được chỗ đó, chặn đường rút lui của họ, tiêu diệt hang ổ của họ. Mọi người dám làm không?”

Dứt lời, đám đông há mồm trợn mắt. Bọn họ chưa từng nghe thấy lời nói nào chấn động như vậy. Lang Võ và Hứa Chỉ Sương nhìn nhau, đôi mắt họ ánh lên vẻ bất lực và lo lắng.

“Lâm soái, đại thống lĩnh đã nói rất rõ ràng rồi, ông ấy không đồng ý với hành động lần này của anh, mong anh đừng làm khó thêm tình hình nữa”, Lang Võ bước tới, khổ sở khuyên can.

“Ông ấy không đồng ý là việc của ông ấy, tôi sẽ kiên quyết với cách làm của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.

“Lâm soái, nếu anh vẫn cố chấp thì tôi đành phải báo cáo với đại thống lĩnh thôi. Hành động này của anh có khả năng sẽ khiến cho tình hình thay đổi, thậm chí gây bất lợi cho cuộc chiến”, Lang Võ lập tức hét lên.

“Báo cho đại thống lĩnh sao? Sao thế? Các người định bảo ông ta tới trừng phạt tôi à?”, Lâm Chính lạnh lùng nói với Lang Võ.

Lang Võ giật mình.

“Lúc trước tôi không phản bác lại ông ta là vì ông ta là người phục tách đội quân biên giới phía Bắc, còn tôi không phải. Thế nhưng thân phận long soái của tôi còn cao hơn cả ông ta. Nghiêm túc mà nói tôi còn là cấp trên của ông ta. Giờ ông ta đã giao các anh cho tôi chỉ huy thì việc điều động thế nào là do tôi quyết. Anh rõ chưa?

Lang Võ há hốc miệng, không biết phải phản bác như thế nào.

Cuối cùng anh ta siết nắm đấm, trầm giọng: “Thôi vạy? Chiến sĩ làm công việc phục tùng là thiên chức. Anh là long soái, chúng tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của anh. Nhưng mong anh có thể thương những người anh em của chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn vì đất nước, muốn chết có giá trị”.

Dứt lời, nhiều chiến sĩ mắt dưng dưng: “Anh không cần phải tỏ ra đau thương như vậy, dù là mệnh lệnh của long soái thì chúng ta cũng phải làm theo chứ, chiến đấu vì long soái cũng là niềm vinh hạnh của chúng ta mà”.

“Anh không cần nói thêm nữa, chúng ta chiến đấu thôi”

“Đúng vậy, chiến thôi”

Đám đông gầm lên. Võ Lang há hốc miệng, cuối cùng đành thở dài, chắp tay: “Mời long soái điều động quân lực” .

Lâm Chính chau mày, sao mà cứ làm như anh là một ác ma vậy? Anh hừ giọng với vẻ vô cảm: “Ai cũng thế à, sao như tôi bắt các anh lao vào chỗ chết không bằng thế? Yên tâm đi, các người theo tôi thì không một ai chết hết. Tôi đảm bảo sự an toàn cho mọi người”

Đám người Lang Võ cũng chỉ biết nghe mà thôi. Đây là chiến trường, ai dám đảm bảo sự sống chết chứ?

“Lâm soái”, Hứa Chỉ Sương cũng bước lên định khuyên can nhưng bị Lâm Chính cản trở.

“Hứa đội trưởng, cô có thể về được rồi?

“Về sao?”

Hứa Chỉ Sương nào chịu, cô ta trố tròn mắt “Trách nhiệm của chúng tôi là đứa anh rời khỏi vùng biên giới phía Bắc, anh không đi, sao tôi đi được?”

“Vậy sao?”, Lâm Chính nhìn cô ta, gật đầu: “Vậy thì lát nữa cô chiến đấu cùng tôi”.

“Chiến đấu gì? Quân địch đâu? Hay là anh thật sự đinh đánh sập Cương Sơn Lĩnh đấy? Nếu vậy không phải anh đánh từ trên xuống sẽ đơn giản hơn sao?”

Hứa Chỉ Sương hừ giọng. Cô ta chưa từng thấy một ai cố chấp như vậy.

Lâm Chính không nói gì, chỉ nói với đám người Lang Võ: “Truyền lệnh, tất cả lập tức chuẩn bị”.

Lang Võ giật mình nhưng vẫn làm theo. Dù mọi người không biết quân địch nằm ở đâu. Lúc này Lâm Chính bước tới vách núi trước mặt, vận dụng chân lực, đặt tay vào vách núi.

Đám người Lang Võ nín thở, không hiểu gì. Hứa Chỉ Sương cũng giật mình bước tới: “Lâm soái, không phải anh định làm thật đấy chứ?”

“Mọi người lùi lại”, Lâm Chính nói.

“Lâm soái, điều này”.

“Lùi về sau, không nghe thấy tôi nói sao?”

Lâm Chính quát: “Từ giờ trở đi, ai còn nghi ngờ lời tôi nói, ai làm trái thì giết”

Hứa Chỉ Sương giật mình, nhìn vẻ nghiêm túc của Lâm Chính thì đành phải cùng Lang Võ lùi về sau. Đợi đám đông lùi ra khỏi phạm vi trăm mét thì cánh tay Lâm Chính đột nhiên chuyển động.

Bàn tay anh khiến cho vách núi rung chuyển.

Ầm...Những đường nứt lấy bàn tay anh làm trung tâm lan rộng ra bốn phía.

“Cái gì?”, Lang Võ giật mình. Hứa Chỉ Sương cũng ngồi phịch ra đất, trố tròn mắt.

Đọc truyện chữ Full