TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4481 "TẤT CẢ MỌI NGƯỜI CỞI ÁO RA!"

Hứa Chỉ Sương cũng như hoá đá, trợn mắt há miệng nhìn cái lỗ trước mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Cô ta không thể ngờ rằng thực sự có người có thể tay không đào đường hầm qua Cương Sơn Lĩnh!

Hơn nữa, chỉ mất có hơn nửa tiếng.

Cô ta đứng trước đường hầm, nhìn những mảnh đá vụn trên mặt đất và ánh sáng ở đầu bên kia đường hầm mà tim đập liên hồi như trống trận.

"Tướng, tướng Lâm thực sự làm được sao?"

Lang Võ lúc này mới hoàn hồn, giọng nói còn run rẩy như thể không thể nào tin nổi.

"Các anh còn đứng đực ra đó làm gì? Thời cơ đã tới rồi, còn phải để tôi dạy các anh cách giết địch chắc?"

Lúc này, tiếng Lâm Chính vọng tới qua đường hầm.

Lang Võ lúc này mới bừng tỉnh, lập tức tuốt kiếm hô lớn: "Các anh em, đi theo Long soái! Giết!"

"Giết!"

Năm nghìn binh sĩ lập tức lao lên, lần lượt đi qua đường hầm.

Mặc dù đường hầm không lớn nhưng khoảng cách cũng không quá xa.

Những người lính đều nhanh nhẹn và khoẻ mạnh nên thuận lợi đi qua. Chỉ một lát sau, lần lượt từng chiến sĩ nhảy ra ở đầu bên kia đường hầm.

Quân bảo vệ của quân đội An Thanh chết đứng nhìn cảnh tượng này.

"Địch, địch tới! Địch tập kích chúng ta rồi!"

"Mau, mau rút về đại bản doanh! Quân đội phía Bắc đánh đến nơi rồi!"

"Rút mau!"

Lính của quân đội An Thanh hét lớn, sau đó vội vã quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được mấy bước đã bị Lang Võ đuổi tới.

Lang Võ liếc nhìn thiết bị liên lạc trên người những tên lính kia đang sáng đèn báo hiệu nên lập tức giẫm nát.

"Long soái, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!"

"Không vội!"

Lâm Chính trầm mặc, sau đó đột nhiên phất tay lên không trung.

Vù vù vù!

Một lượng lớn Hồng Mông Long Châm bay ra, cuộn tròn trên không trung như cơn lốc, cuốn theo sức mạnh phi thăng. Mọi người đưa mắt nhìn lên thì như thể nhìn thấy một con rồng vàng đang nhào lộn trên không trung.

"Tất cả mọi người cởi áo ra!"

Lâm Chính hô lớn.

Lang Võ sững lại, nhưng không dám trái lời, lập tức phất tay ra lệnh: "Cởi áo ra!"

"Vâng!"

Các chiến sĩ lập tức làm theo lệnh.

"Tướng Lâm, đồ bảo hộ của binh sĩ cũng cởi bỏ hết sao? Như vậy thì có nguy hiểm quá không?"

Hứa Chỉ Sương lo lắng nên vội vã hỏi.

Áo giáp của những chiến sĩ này đều được làm từ chất liệu đặc biệt, có khả năng bảo vệ rất tốt.

Giờ Lâm Chính bảo họ cởi hết ra, không còn gì phòng vệ, chẳng lẽ muốn để họ cứ vậy mà đánh với quân An Thanh.

Lâm Chính liếc nhìn cô ta, đáp: "Cô ở phía sau quan sát, hôm nay cô không cần tham chiến".

Hứa Chỉ Sương sững sờ: "Tướng Lâm, tôi".

"Tôi đã nói rồi, đừng nghi ngờ quyết định hay lời nói của tôi. Nếu như cô không làm được thì lui lại đi, đừng cản trở tôi!"

"Anh!"

Hứa Chỉ Sương vô cùng giận dữ.

Nhưng cô ta là phụ nữ, đâu thể cởi áo ra được.

Rất nhanh chóng, năm nghìn binh sĩ đã cởi áo xong.

Lâm Chính khẽ cử động ngón tay.

Phiu phiu phiu!

"Rồng vàng" ở phỉa trên bắn xuống một cơn mưa châm.

Cơn mưa này là do ngưng tụ sức mạnh phi thăng mà thành. Nó giống như cơn mưa mùa xuân tưới xuống mặt đất, đi vào da thịt những người lính.

Trong nháy mắt, những người lính nổi gân xanh, sức mạnh trong cơ thể như bộc phát, khí tức cũng mạnh lên rất nhiều.

"Hả?"

Hứa Chỉ Sương há hốc miệng, lại đứng tại chỗ như trời trồng.

Những người lính cũng cảm thấy vô cùng khó tin, vội vã nhìn xuống hai tay mình, thử cử động vai. Sau đó nhiều người còn phấn khích reo lên.

Họ chỉ cảm thấy trong cơ thể mình lúc này tràn trề sức mạnh!

"Đi!"

Lâm Chính rút Thiên Sinh Đao ra, hô lớn rồi lao về phía trước.

"Giết!"

Lang Võ và đoàn quân lập tức theo sát phía sau.

Hứa Chỉ Sương ánh mắt phức tạp nhìn theo những người lính đang lao lên, lúc này mới nhận ra mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Hành động của vị Long soái này, căn bản không thể dùng chuẩn mực và logic của người thường để đánh giá.

Cô ta lặng lẽ lấy ra thiết bị liên lạc, gửi tin nhắn về cho cứ điểm số ba:

"Tướng Lâm đã dẫn quân của Lang Võ đánh vào đại bản doanh của quân An Thanh!"

Đọc truyện chữ Full