“Đại tông thống, hàng tiền tuyết báo cáo. Quân An Thanh đang tăng tốc tiến quân”.
Khi đoàn quân đang tức tốc lao về phía biên giới phía Bắc thì một người chiến sĩ lên tiếng. Sóng của vùng này đã bị cắt đứt nên chỉ có thể dựa vào nhân lực để truyền tin.
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào quân An Thanh biến được hành động của chúng ta sao?”, các vị thống lĩnh tái mặt.
“Bọn họ giờ ở đâu?”, Trình Sơn Hà nhìn người chiến sĩ vừa báo cáo và hỏi.
“Đã đi qua Mã Xuyên rồi ạ” người chiến sĩ đáp.
“Cái gì?”
Phó thống soái đanh mắt, vội vàng chắp tay: “Đại tôn thống, nếu như đối phương đã qua Độ Mã Xuyên thì e rằng khi chúng ta tới được Mã Nhi Cốc sẽ chẳng còn thấy họ đâu nữa. Thời gian không kịp nữa, chúng ta phải đi đường tắt thôi, nếu không sẽ không thể chặn được họ, Lâm soái sẽ gặp nguy hiểm mất”.
“Đường tắt sau? Có đường tắt à?”, Trình Sơn Hà vội vàng ghì vai vị phó thống soái với vẻ kích động.
“Chúng ta có thể đi qua vực Trụy Ưng”, vị phó thống soái nói.
“Cái gì? Vực Trụy Ưng?”
“Phó thống soái, đó không phải là đường sao quân ta có thể đi được?”, người bên cạnh bàng hoàng.
“Có đường”
Vị phó thống soái giải thích: “Trước đây tôi có người đi thăm dò địa hình thì phát hiện ra ở đó có một con đường nhỏ có thể tới được Mã Nhi Cốc. Chỉ có điều con đường này khá gập ghềnh, một bên là vách núi cheo leo, đường chỉ đặt vừa một bàn chân nên cả đoàn quân lớn thì khó. Nếu tôi dẫn theo một đội quân nhỏ đi từ hướng đó thì có thể kịp chặn quân An Thanh”
“Không được, tuyệt đối không được. Mọi người làm thế khác nào lao vào chỗ chết. Một ít quân mà muốn chặn được quân An Thanh sao? Không thể nào? Mọi người điên rồi. Quân An Thanh có ít nhất 600 nghìn người, hơ nữa còn được trang bị vũ khí tân tiến. Mọi người đi đường tắt như vậy chắc chắn không thể mang theo vũ khí nặng thì sao có thể năng được đạn dược thiết giáp của đối phương chứ? Tôi không đồng ý”, Trình Sơn Hà lập tức phủ quyết với sắc mặt tối sầm.
“Đại tôn thống, chúng ta vì nghi ngờ Lâm soái mà đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất rồi. Nếu chúng ta còn không chặn được quân An Thanh, thì sẽ khiến Lâm soái rơi vào nguy hiểm. Vậy thì chúng ta sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc. Đây là điều mà thống soái muốn nhìn thấy sao?”
Phóng thống soái quỳ xuống hét lên. Trình Sơn Hà bặm môi, siết nắm đấm. Một lúc sau ông ta gầm lên: “Nếu đi thì tôi cũng sẽ đi”.
“Thống soái đứng đầu sao có thể mạo hiểm được. Nếu thống soái có chuyện gì thì có phải toàn quân sẽ hoangmang không? Đại tôn thống cần ở đây, bọc phía sau, còn về nhiệm vụ thì tôi nhất định sẽ hoàn thành”.
“Phó thống soái”
“Đại tôn thống bảo trọng”
Phó thống soái nói xong thì hiệu triệu tầm 700 lính tinh nhuệ, mang theo vũ khí đi về hướng vực Trụy Ưng. Hai mắt Trình Sơn Hà đỏ au. Ông ta cảm thấy đau khổ. Ông ta biết rằng làm vậy chẳng khác gì lao vào chỗ chết.
Nhưng nếu không làm vậy, một khi quân An Thanh tới được khu đóng quân thì không chỉ Lâm soái sẽ gặp chuyện mà thậm chí cơ hội tiêu diệt được đối phương cũng vụt mất. Như vậy thì đúng là họ sẽ trở thành tội đồ thật.
“Gia tăng tốc độ đi thôi”, Trình Sơn Hà gầm lên, khởi động chân khí, một người một người lao về phía Mã Nhi Cốc.
Phó thống soái dẫn theo 700 chiến sĩ đi qua vực Trụy Ưng. Họ đi thận trọng, men theo con được nhỏ, cuối cùng cũng xuất hiện được ở Độ Mã Xuyên.
Bọn họ đứng ở sườn núi, nhìn quân An Thanh ở phía xa đang tức tốc rút lui mà mừng lắm.
“Mau chuẩn bị súng pháo. Tất cả nhắm chuẩn vào đám người đó và bắn đi”, phó thống soái gầm lên.
700 vị chiến sĩ xếp thành hàng, sửa soạn thiết bị, cùng với lệnh của thống soái, họ nã đạn về phía quân An Thanh.