Nghe Lâm Chính nói vậy, mấy người kia cau mày.
“Thằng nhóc, bọn tao làm việc, chưa đến lượt mày khoa tay múa chân!”
Người đó nói.
"Vậy anh tìm người khác đi, tôi không rảnh lãng phí thời gian với các người”.
Lâm Chính lắc đầu, xoay người muốn rời đi.
“Khốn khiếp, mày xem bọn tao là gì hả?”
“Đứng lại cho tao! Thằng nhóc thối tha!”
Vài người tức giận, lao đến bấu vào bả vai Lâm Chính.
Nhưng bọn chúng vừa đến gần đã bị thành chủ Nam Ly Thành nắm lấy cổ tay, rồi dùng lực mạnh.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!"
Âm thanh đau đớn vang lên.
“Đại nhân, chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý!”
“Mau thả chúng tôi ra! Xin anh thả chúng tôi ra!”
Mấy người run rẩy hét lớn, khuôn mặt đầy đau khổ.
"Vậy mới đúng”.
Lâm Chính phất tay, thành chủ Nam Ly Thành buông lỏng bàn tay.
"Đại nhân, chúng tôi chỉ nhận được lệnh quấy rối Forever Night, nếu anh muốn ra tay với bọn chúng, bây giờ tôi sẽ liên lạc với đại ca của tôi!"
Người đó run run nói.
Chỉ chốc lát sau, có một nhóm người đi đến.
Bất cứ nơi nào nhóm người này đi qua, sắc mặt người qua đường đều thay đổi, như tránh ôn thần.
Đây là Báo Sa Mạc!
Bá chủ của thành phố Tanenke.
Nhưng vì sự hiện diện của Forever Night, Báo Sa Mạc luôn muốn xua đuổi bọn chúng.
"Chó Săn, tốt nhất là có chuyện khẩn cấp mày hãy gọi cho tao, nếu không tao sẽ nhét đầu mày vào trong mông mày đấy, tao đảm bảo!”
Cầm đầu là gã đàn ông một mắt vạm vỡ đang đi đến.
Gã đàn ông vạm vỡ này mặc quần da màu đen, nửa thân trên cởi trần, trên người xăm một con báo màu vàng sống động như thật.
"Đại ca, mấy người này muốn liên thủ với chúng ta đối phó Forever Night, bọn họ có chút thực lực!"
Người đàn ông tên Chó Săn nhanh chóng đến gần khẽ nói.
"Thật sao?"
Báo Sa Mạc đánh giá Lâm Chính, nói: "Vậy bảo bọn chúng đi làm nổ tung quán bar của Forever Night trước đi, để tao xem thủ đoạn của bọn chúng”.
“Tôi đi làm nổ tung quán bar, còn các người thì sao? Ở đây nhìn à?”
Lâm Chính mỉm cười nói.
“Mày muốn bọn tao làm gì?”
Báo Sa Mạc cười hỏi.
"Sau khi quán bar nổ tung, sẽ có người của Forever Night đến xử lý, tôi muốn các anh đi theo tôi để ngăn cản đám người này, tốt nhất là bắt sống bọn chúng”.
Lâm Chính nhún vai nói.
“Mày điên rồi! Người của Forever Night cực kỳ gian xảo, rất khó bắt sống chúng, muốn làm,chỉ có thể giết chết!”
“Tôi chỉ muốn biết câu trả lời của anh”.
“Ha ha, thú vị đấy, được thôi, thằng nhóc, nếu mày có thể làm nổ tung quán bar, tao đồng ý đối phó Forever Night với mày, tao không thể đảm bảo sẽ bắt được bọn chúng, tao chỉ có thể đảm bảo bọn chúng sẽ nằm ở đây”.
"Được”.
Lâm Chính gật đầu, nói với thành chủ Nam Ly Thành: “Ông ở đây trông chừng bọn họ, đợi lát nữa vây đánh tiếp viện”.
"Minh chủ, chúng ta có không ít người ở đây, vì sao không dùng đến bọn họ? Trái lại còn đi tìm mấy con chó con mèo này?"
Thành chủ Nam Ly Thành cau mày nói.
“Người của chúng ta có nhiệm vụ khác, hiện đang thiếu nhân lực, nên tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng”.
“Vâng ạ”.
"Chuẩn bị ra tay!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người cầm gói hàng, đi về phía quán bar.
Báo Sa Mạc nheo mắt nhìn Lâm Chính, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Đại ca, chúng ta nên làm gì?"
"Có người đứng ra không phải tốt sao? Gọi hết anh em đến đây, hôm nay, phải để đám khốn nạn Forever Night biết ai mới là vua của Tanenke!"
"Rõ, thưa đại ca!"
“Mà này, ông già, lát nữa người của Forever Night đến, ông lên trước, hiểu không?”
Báo Sa Mạc nói với thành chủ Nam Ly Thành.
“Tôi lên trước ư?”
Thành chủ Nam Ly Thành cau mày, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm gã: "Cậu chắc chắn không nói nhầm chứ?".