TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 280: Nhiệm vụ cần làm

Nhìn thấy đối phương đến từ tập đoàn Vân Đình, những người khác đều cảm thấy khinh thường. Ở nơi nà, quyền thế từ các danh gia vọng tộc đều áp đảo hơn rất nhiều. Một tập đoàn Vân Đình nhỏ bé như thế kia thì có thể nhắc lên được sóng to gió lớn gì cơ chứ!

Tắt cả đều ngầm khẳng định rằng, Tần Bắc Sơn sẽ chọn phòng thương mại Tô Hàng hoặc gia tộc nhà họ Thẩm. Ngoài ra, bắt kì ai cũng đều không đủ tư cách!

Chưa kể đến việc, chẳng biết ai là người đã có thể mời Tần Bắc Sơn dời gót từ tận Yên Kinh đi đến thành phố Tô Hàng nữa? Ngoại trừ trường hợp ngài Bắc Sơn có nhiệm vụ cần làm ở nơi này thì lí do duy nhất có thể nghĩ đến chính là phòng thương mại Tô Hàng hoặc gia tộc nhà họ Thẩm đã mời ông ấy!

Thảm Tâm Di, Thắm Mặc Sơn và người nhà họ Thẩm đang đứng quây quần cùng nhau, vừa liếc mắt liền trông thấp Diệp Quân Lâm cùng Phó Vũ Tường.

*Ø? Ông, ông mau nhìn xem! Kia không phải là Diệp Quân Lâm sao?”

Thâm Tâm Di chỉ tay, Thảm Mặc Sơn nhìn hướng cô chỉ, kinh ngạc lầm bẩm.

*Lí do gì khiến cậu ta xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cậu ta cũng đi đón ngài Bắc Sơn?”

Thảm Thanh Phong nhéch môi.

“Ba, Diệp Quân Lâm để đạt được mục đích, hoàn toàn không từ bất kì thủ đọa nào. Lần này con nghĩ, cậu ta muốn khiến ngài Bắc Sơn chú ý đến mình thì đúng hơn!”

“Ba còn ở đây, cậu ta có tư cách gì để thể hiện chú!”

Thảm Mặc Sơn híp mắt giễu cọt. Chỉ cần ông còn đứng tại nơi này, bắt luận là ai cũng đều không có đủ tư cách so sánh!

“Không chừng anh ta đến đây là để góp vui ấy chứ!”

Thẩm Tâm Di khẽ nói. Đột nhiên, cô trông thấy Diệp Quân Lâm đang hướng về phía bọn họ mà bước tới. Thắm Tâm Di sửng sốt, Thẳm Mặc Sơn càng không kịp phản ứng, chẳng biết Diệp Quân Lâm rốt cuộc muốn làm gì.

“Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm còn muốn lôi chuyện ngày trước đã cứu ông chủ ra mà nói?”

Quản gia khẽ lên tiếng khiến Thắm Tâm Di chán ghét nhìn Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm đúng là hạng người thối nát mà. Từ đầu đến cuối, cứ dây dưa với nhà họ Thảm chúng ta, tới lui không dứt!”

Nhìn thấy Diệp Quân Lâm, Thầm Mặc Son lập tức duy trì thái độ nhã nhặn xã giao.

“Không biết cậu Quân Lâm đây có việc gì cần đến chúng tôi sao?”

Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn Thẩm Tâm Di, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Trong vòng nửa tháng, ông và cậu hai nhà họ Thẩm phải đem cô đến trước mặt tôi, cúi đầu gập người xin lỗi. Như vậy thì chuyện trước đó xem như bỏ qua, bằng không thì gia tộc họ Thẩm ở thành phố Tô Hàng này xem như không tồn tại nữa!”

Diệp Quân Lâm vừa dút lời, mọi người đều ngơ ngác, sau đó bừng tỉnh nghị luận xôn xao. Mỗi câu nói ra đều khiến tất cả kinh ngạc đến muốn ngắt đi.

Cái gì cơ? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Bọn họ không có nghe nhầm chứ?

Có người dám khiêu khích gia tộc nhà họ Thẩm? Ngay trước mặt Thâm Mặc Sơn sao?

Thậm chí còn nói rằng gia tộc nhà họ Thẩm ở thành phố Tô Hàng này không còn tồn tại nữa! Ý trên mặt chữ chính là muốn triệt tiêu toàn bộ nhà họ Thâm!

Chuyện này quả thực khiến mọi người phải mở to mắt mà xem!

Ngay cả những người đứng đầu ở phòng thương mại Tô Hàng khi nghe mấy lời này cũng cảm thấy sửng sốt không thôi!

Người nào lại cả gan đến mức ở thành phố Tô Hàng này mà dám động vào Thảm Mặc Sơn cơ chứ? Ngay cả Chu Ngọc Hằng còn không thể tùy tiện nói ra những câu như thế này! Bất kể là về mặt quyền lực, tầm ảnh hưởng hay mối quan hệ ở nơi này, Thẳm Mặc Son luôn là người đứng đầu!

Động đến Thẩm Mặc Sơn chính là động đến thành phố Tô Hàng!

Ngay cả Chu Ngọc Hằng cùng những nhà lãnh đạo cấp cao đều phải cần trọng lời nói!

Thế mà đối phương lại có thể ngông cuồng mạnh miệng thốt ra những lời như vậy! Mấu chốt, người nói ra những câu này không ai khác lại chính là Diệp Quân Lâm, người mới vừa được thả ra khỏi tù.

“Hahaha…Thẩm Mặc Sơn tôi ngang dọc cả đời, chưa từng nghe qua ai dám nói câu tiêu diệt toàn bộ gia tộc nhà họ Thẩm, bắt quỳ gối xin lỗi. Cậu là người đầu tiên đấy!”

Thảm Mặc Sơn không những không tức giận mà còn bật cười.

Diệp Quân Lâm lạnh nhạt đáp lời.

“Tôi chỉ nói một lần duy nhất, nghe hay không thì tùy vào các người!”

“Diệp Quân Lâm, anh là cái thá gì chứ? Tôi ném tiền vào mặt anh thì sao hả? Tôi ném tiền vào mặt anh chính là đang bố thí, làm phước cho anh đó! Đã nghèo hèn kiết xác còn muốn tôi xin lỗi à? Nằm mơ đi!”

Thảm Tâm Di tức tối quát ầm lên nhưng Diệp Quân Lâm hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Anh chỉ nhắc nhở một lần mà thôi.

Lúc bấy giờ, toàn bộ khu vực trong sân bay lại lần nữa trở về với vẻ yên tĩnh.

Đọc truyện chữ Full