TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 165: Không có ai là anh không dây nổi cả

Đồng Ý Yên cũng có chút kinh ngạc, với trình độ của cô, tuy chưa từng nghe qua gia tộc Nam Cung ở Vân Kinh gì đó, nhưng tùy tiện cũng có thể lấy một trăm năm mươi tỉ ra làm từ thiện thì đây cũng không phải chuyện có tiền hay không nữa rồi.

Việc đấu giá sau đó như là muốn để lại ấn tượng với Nam Cung Lâm, nên ai nấy cũng gọi giá rất kịch liệt, đến một mức độ trước nay chưa từng xuất hiện.

Khi buổi đấu giá kết thúc, cũng là lúc tiệc rượu bắt đầu, những người muốn nịnh nọt Nam Cung Lâm kia lại phát hiện hoàn toàn không có cửa, vì đã có vệ sĩ vây lại ông cụ Hà và Nam Cung Lâm, bất cứ ai muốn tiến lên trước đều không thể nào tiến lại gần được.

“Bỏ đi, đây hoàn toàn là khoảng cách trên trời với dưới đất, chúng ta cứ nhìn về phía trước thôi.”

Tân Địch và Tiêu Phi đương nhiên cũng muốn, nhưng tình cảnh như vậy thì vẫn phải từ bỏ.

Cách đó không xa, Đồng Ý Yên gặp được một người quen, đang định nói chuyện vài câu rồi về cùng Sở Vĩnh Du, lúc này Tân Địch và Tiêu Phi lại đi qua đó.

“Chủ tịch Đồng, chỉ cần cô đồng ý dùng bữa tối với tôi, tôi có thể bảo đảm, Tiêu Phi sẽ không làm khó bất động sản Thiên Nguyên nữa, không chỉ như vậy, mối quan hệ của Tân Địch tôi đều có thể tùy ý cô dùng, trong cái thành phố Ninh này, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được cái cảm giác hô mưa gọi gió.”

Hai con ruồi lại bay tới, sắc mặt Đồng Ý Yên trở nên vô cùng tệ, hoàn toàn không định để ý tới, lập tức quay người rời đi.

“Chủ tịch Đồng, nếu chút mặt mũi này cô cũng không chịu cho thì đừng trách tôi cũng động tay động chân với bất động sản Thiên Nguyên, thủ đoạn của Tân Địch tôi còn cay độc hơn Tiêu Phi rất nhiều đó.”

Lúc này, Đồng Ý Yên đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt vô cùng ấm ức, rõ ràng cô không phải người trêu hoa ghẹo nguyệt, tại sao lúc nào cũng bị loại người ghê tởm này quấy rối, tại sao chứ!

Không dễ dàng gì sự nghiệp của cô có chút khởi sắc, tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?

Đồng Ý Yên chậm rãi quay người lại, đang chuẩn bị bùng nổ, nhưng nhìn thấy những ánh mắt khác lạ xung quanh, lại thêm gia thế của Tân Địch và Tiêu Phi, cuối cùng cô cũng phải chịu đựng ấm ức mà quay lại.

Lúc này, có một bàn tay đặt lên vai cô.

“Vợ, có anh ở đây, không phải nhẫn nhịn gì cả.”

Nhìn sang bên cạnh, Sở Vĩnh Du xuất hiện, Đồng Ý Yên chui vào lòng anh, nếu không phải có nhiều người đang ở đây như vậy, một người phụ nữ như cô đã bật khóc từ lâu rồi.

“Không, em ổn hơn nhiều rồi, Vĩnh Du, chúng ta rời khỏi đây đi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, nhìn về phía Tân Địch và Tiêu Phi đang nở nụ cười nhạt kia.

“Bất kể mấy người là ai, đừng tiếp tục làm quấy rối vợ tôi nữa, nếu không mấy người sẽ chết.”

Tiêu Phi lập tức cảm thấy không thoải mái, không phải anh ta chưa từng điều tra qua, đương nhiên anh ta biết Sở Vĩnh Du.

“Sở Vĩnh Du, yên ổn làm thằng ở rể vô dụng đi, không có bản lĩnh thì đừng học việc uy hiếp người khác, không những vô dụng mà còn bị phản tác dụng đó.”

Nói xong, Tiêu Phi uống một ngụm sâm panh, nói với bóng lưng của Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên.

“Hôm nay tôi chỉ nói đến đây thôi, những người đến đây đều là những nhân vật có mặt mũi, sau này ai dám hợp tác với bất động sản Thiên Nguyên thì chính là kẻ địch của Tiêu Phi tôi.”

Những ánh mắt cười cợt Đồng Ý Yên và những lời nịnh bợ của những người khác không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của Tiêu Phi, ngược lại, ánh mắt ai nấy đều rất kì lạ.

Bởi vì những người này, phàm là những người đã đi đến buổi tiệc của nhà họ Mai hôm đó đều đã nhận ra Sở Vĩnh Du là ai rồi.

Nhưng dù gì Tiêu Phi cũng là người trong tỉnh, vì vậy hai con hổ đánh nhau, ai thắng còn chưa chắc, đương nhiên không ai dám chọn đội nhanh như vậy rồi.

Sở Vĩnh Du vốn đã định dừng lại nhưng lại bị Đồng Ý Yên kéo ra ngoài.

“Hừ! Tiêu Phi đúng thật là vô liêm sỉ, hôm nay bà đây không cần công việc thư kí này nữa, không thể chịu nổi nữa rồi!”

Đột nhiên, có một tiếng mắng chửi vang lên, Ngu Thư Di xông ra, chỉ vào Tiêu Phi, sau đó lớn tiếng nói.

“Mọi người đều là những nhân vật lớn, ra xem xem bộ mặt xấu xí của chủ tịch công ty con tập đoàn Kiến Hoằng ở thành phố Ninh này, anh ta muốn có được Đồng Ý Yên, bảo người ta ngủ cùng, bị từ chối thì lại thẹn quá hóa giận dùng đủ mọi cách để chèn ép bất động sản Thiên Nguyên, xì! Tôi cứ chống đối lại Tiêu Phi anh ấy, anh định cắn tôi à?”

Náo loạn như vậy, Ngu Thư Di biết chức thư kí của mình chắc cũng không giữ được nữa rồi, nhưng ngày đó Lam Mị mời cô đi ăn cơm đã nói chuyện này ra, suýt chút nữa cô ta không kìm được mà đi tìm Sở Vĩnh Du nói chuyện rồi.

Rồi hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Phi lại còn dám ức hiếp người như vậy, với tính cách của Ngu Thư Di thì cô đã không thể nào nhịn được nữa rồi.

Mọi ánh mắt đều tập trung lại, Ngu Thư Di cảm thấy rất sảng khoái, đột nhiên nhìn thấy tổng giám đốc Hướng Hợp nhà mình lại thầm giơ ngón cái lên, cô không khỏi ngơ ra.

Trong mắt Hướng Hợp, chuyện liên quan đến tập đoàn Chúc thị và Sở Vĩnh Du, đương nhiên anh sẽ ra mặt, nhưng dù gì anh cũng đại diện cho nhà họ Chúc, phải chú ý hình tượng, không thể chuyện gì cũng ra mặt giúp Đồng Ý Yên được.

Huống chi, có Sở Vĩnh Du ở đây, cũng không tới lượt anh ra mặt.

Tiêu Phi tức đến phổi cũng sắp nổ rồi, chỉ vào Ngu Thư Di run rẩy nói.

“Cô… cô ngậm máu phun người! Tiêu Phi tôi sao có thể là người như vậy được? Đúng là nực cười, có ai tin chuyện này sao?”

Sao lại không tin được! Chỉ là mọi người đều thầm hiểu trong lòng, đột nhiên bị phơi ra nói như vậy, nhất thời có chút không quen mà thôi.

Tiêu Phi nghiến răng nghiến lợi, nếu Ngu Thư Di không phải thư kí của Hướng Hợp, anh ta đã tát cô vài cái ngã lăn ra rồi.

Cách đó không xa, Sở Vĩnh Du đứng nguyên tại chỗ.

“Đi thôi! Đừng gây phiền, thật sự không sao đâu.”

Đồng Ý Yên liều mạng kéo anh đi, Sở Vĩnh Du lại chậm rãi quay đầu hỏi.

“Vợ, anh chỉ hỏi em, lời của Ngu Thư Di đều là thật sao?”

Vốn định qua loa cho xong chuyện, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên sợ hãi đến mức rụt cổ lại, không tình nguyện nói.

“Là… là thật đó.”

Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du quay người đi về phía Tiêu Phi.

“Sỉ nhục vợ tôi như vậy, anh cũng dám? Anh xứng sao?”

Nếu Mã Trạch ở đây thì sẽ biết tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ, bây giờ Sở Vĩnh Du chính là một thùng thuốc nổ, chỉ cần châm lửa, bây giờ anh làm bất cứ chuyện gì cũng không suy nghĩ đến hậu quả và những việc khác.

Thấy Sở Vĩnh Du đắc ý quay lại, Tiêu Phi cười.

“Ồ? Sở Vĩnh Du, nghe nói anh nhập ngũ bốn năm, có chút võ công, chẳng lẽ bây giờ anh còn dám đánh tôi à? Anh dám đánh tôi một cái, chắc chắn nhà mấy người sẽ bị tiêu diệt!”

Ông cụ Hà ở bên kia vốn định ngăn cản, dù sao cũng là ông tổ chức buổi đấu giá từ thiện này, tên nhóc nhà họ Tiêu này đúng là không cho ông chút mặt mũi nào.

Nhưng mà, Nam Cung Lâm lại khẽ giơ tay lên cản lại, nhếch miệng cười, quan sát một cách hứng thú.

“Đừng vội, người trẻ tuổi sức lực dồi dào, chúng ta xem xem là được.”

Nam Cung Lâm lên tiếng, ông cụ Hà còn có thể làm gì nữa, đành phải ngồi xuống ghế.

“Không! Chúng ta về nhà! Tiêu Phi là người của nhà họ Tiêu ở tỉnh, chúng ta không dây vào nổi đâu.”

Đồng Ý Yên chạy qua, vừa chạy vừa nói, lúc này cô đã không để ý đến mặt mũi được nữa.

Nhưng Sở Vĩnh Du đã không chút sợ hãi mà đến trước mặt Tiêu Phi, tay trái nhấc cổ áo anh ta lên, cánh tay phải cong lại về phía sau.

“Không có ai, là Sở Vĩnh Du anh không dây nổi cả.”

Bịch!

Một cú đấm, cơ thể của Tiêu Phi bay xa hơn mười mét mới dừng lại.

Cả hiện trường chết lặng, mọi âm thanh đều biến mất, toàn bộ đều há hốc miệng nhìn Sở Vĩnh Du.

Không ngờ… không ngờ lại thật sự đánh.

Giây phút này, nụ cười nhạt của Nam Cung Lâm lan rộng ra, chậm rãi đứng dậy.

Haha, Sở Vĩnh Du… có chút máu đấy, phải xem xem cậu có tư cách vào gia tộc Nam Cung không rồi, cậu, chuẩn bị xong chưa?

Đọc truyện chữ Full