Chỉ cần dự án được thông qua, có ông Vu âm thầm tạo thế, những đại gia tộc có tư cách biết thân phận của Sở Vĩnh Du chắc chắn cũng sẽ ngay lập tức nhận được thông tin.
"Các người còn đi tìm mấy đại gia tộc kia để lôi kéo sự giúp đỡ sao?”
Sở Vĩnh Du nói, Liêu Thông Lâm gật đầu.
"Đúng vậy anh Sở, tôi và Tông Thanh đã bàn bạc với nhau, không làm thì thôi, đã làm thì chắc chắn phải làm thật lớn, phải làm thật nghiêm túc, mà mấy đại gia tộc đó đều là những kẻ có thể chi ra từ mười lăm đến ba mươi nghìn tỷ!”
Hoàn toàn chính xác, gia tộc bình thường ai có thể một lúc chi ra từ mười lăm đến ba mươi nghìn tỷ tiền mặt, nghĩ lại đó là điều không thể nào, hơn nữa số tiền này xem như quyên góp, chỉ có thể là tiền dư, không phải đại gia tộc, đại tập đoàn thì không làm được.
"Vậy có lẽ mấy người phải thất vọng rồi, vào tài khoản rồi thì không nói, chưa đến tài khoản thì mấy người cũng không cần phải mong đợi nữa.”
Lời này khiến Thượng Quan Vô Địch, Liêu Thông Lâm và Tông Thanh đều rất nghi hoặc, không biết rốt cuộc Sở Vĩnh Du có ý gì.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Liêu Thông Lâm và Tông Thanh vang lên.
"Cậu Lý, hả? Cái gì? Anh nói lại lần nữa… Cậu Lý, anh nhất định phải làm như vậy sao? Trước đó dường như chúng ta đã thảo luận xong rồi… Anh…”
Mà phía bên Tông Thanh thì đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đến một câu cũng không nói nên lời.
Đây cũng mới chỉ là khởi đầu, hoặc là nói chỉ là nhạc dạo, từng cuộc điện thoại nối tiếp nhau đến khiến Liêu Thông Lâm và Tông Thanh sứt đầu mẻ trán, thậm chí trên trán hai người đều túa mồ hôi.
Thượng Quan Vô Địch ngẩn người, chờ đến khi bình tĩnh lại, anh ta vội vàng hỏi.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Là liên quan đến quỹ từ thiện chữa bệnh sao?”
Liêu Thông Lâm và Tông Thanh liếc nhau, đều nhận ra được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau, một người mở miệng nói trước.
"Vâng, anh Sở, vừa rồi mấy đại gia tộc nhao nhao gọi điện thoại đến, không có ý định ủng hộ quỹ ngân sách của chúng ta, thậm chí mấy gia tộc đã quyên góp cũng nhao nhao nói sang năm sẽ không tiếp tục ủng hộ quỹ ngân sách của chúng ta nữa.”
Tông Thanh nhìn về phía Sở Vĩnh Du, nhớ tới lời vừa rồi.
"Anh Sở, anh biết chuyện gì xảy ra đúng không?”
Gật đầu, Sở Vĩnh Du cười nói.
"Những đại gia tộc kia thật sự tình nguyện góp tiền chẳng qua là vì thấy tôi là hội trưởng danh dự nên mới đồng ý quyên góp, bây giờ tôi ở trong mắt bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng, đương nhiên sẽ rút vốn.”
Đương nhiên cũng không thể nào rút vốn toàn bộ, thế lực của Thượng Quan Vô Địch và Liêu Thông Lâm cũng không kém, cái gọi là không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, cũng có chút muốn nịnh bợ hai người kia, đương nhiên là không liên quan đến Sở Vĩnh Du.
"Không có giá trị lợi dụng? Anh Sở, tôi thật sự nghe không hiểu.”
Sở Vĩnh Du khoát tay áo.
"Có hiểu hay không cũng không sao, những gì nên nói tôi đều đã nói, bây giờ muốn nghe ý kiến của hai người một chút, là muốn tiếp tục quỹ ngân sách hay là dự định thoát đi? Yên tâm, cho dù hai người lựa chọn thế nào, Sở Vĩnh Du tôi cũng sẽ ủng hộ.”
Thú vị là, Liêu Thông Lâm không hề do dự, trực tiếp nói.
"Anh Sở, tôi chắc chắn sẽ không có bất cứ thay đổi nào, điều này anh hãy yên tâm!”
Ông cậu là Ông Tần, chỉ cần ông Tần không nói, Liêu Thông Lâm làm sao có thể bỏ qua Sở Vĩnh Du.
Tông Thanh cũng là theo sát phía sau.
"Anh Sở, ở trước mặt mọi người, tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ có chút tiền mà thôi, anh đã không chê mà trọng dụng tôi, tôi có tư cách gì mà kén chọn chứ!”
Thật ra nói trắng ra là, bọn họ cũng không phải hiểu quá rõ Sở Vĩnh Du, Liêu Thông Lâm theo nhịp điệu của ông Tần, mà Tông Thanh đương nhiên là theo sát bước chân của Thượng Quan Vô Địch, người ở phía trên vẫn chưa tỏ thái độ, bọn họ sốt ruột có lợi ích gì, huống chi từ đầu đến cuối bọn họ cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
"Nhớ kỹ những lời hai người đã nói hôm nay, nếu như nói được làm được, cuối cùng hai người rồi sẽ nhận được hồi đáp!”
Nói xong, Sở Vĩnh Du đứng dậy đi ra ngoài, đến trên xe, Thượng Quan Vô Địch dường như cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vì bản thân anh ta chính là kẻ võ si, thứ anh ta sùng bái mãi mãi là sức mạnh của Sở Vĩnh Du, không liên quan đến những thứ khác.
"Anh rể, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, nếu như là Thượng Quan Sử Nho, anh trai của Thượng Quan Vô Địch thì đã sớm phân tích đại khái nhưng nhìn Thượng Quan Vô Địch…
"Về nhà đi, tin rằng ông nội cậu có lẽ cũng sắp gọi cậu đến nói chuyện rồi!”
Thượng Quan Vô Địch buồn bực.
"Ông nội của tôi tìm tôi nói chuyện gì, tôi…”
Đang nói, điện thoại di động đổ chuông, là anh cả của anh ta gọi đến.
"Anh, em đang ở cùng anh rể, có chuyện gì vậy?”
"Về nhà trước, ông nội triệu tập."
Quay đầu nhìn Sở Vĩnh Du một cái, Thượng Quan Vô Địch vẫn còn đang buồn bực, thật sự nói trúng rồi.
"Ừm."
Đến gia tộc Thượng Quan, Sở Vĩnh Du tìm thấy Hữu Hữu đang chơi đùa trong hoa viên, mà Thượng Quan Vô Địch thì đã đi đến một nơi bí mật nào đó trong gia tộc.
Tiến vào trong một gian phòng, anh ta mới phát hiện, ngoại trừ em gái Thượng Quan Yến Nhi, các nhân vật quan trọng trong gia tộc Thượng Quan gần như đều đến đông đủ.
"Ông nội, xảy ra chuyện gì sao?"
Sắc mặt ông cụ Thượng Quan khó coi, không, nên nói là không phải khó coi một cách bình thường.
"Nếu đã đến đông đủ, ta sẽ nói thẳng, vừa rồi nhận được thông tin, Sở Vĩnh Du thất thế."
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khác nhau, ngày kia chính là lễ đính hôn, giờ phút quan trọng này Sở Vĩnh Du thất thế? Nói đùa cái gì đây!
"Mọi người không nghe lầm, Sở Vĩnh Du đã hoàn toàn thất thế, theo ta được biết, những vị khách lúc đầu vốn nể mặt Sở Vĩnh Du để tham gia hôn lễ của Yến Nhi, mặc dù hành trình không thay đổi, nhưng phương hướng đã trở thành gia tộc Thượng Quan của chúng ta!”
Không nói những cái khác, bên trong gia tộc Thượng Quan vẫn vô cùng kinh khủng, những vị khách tới kia dù sau khi biết Sở Vĩnh Du thất thế cũng không thể nào thật sự không đến, dù sao không nể mặt Sở Vĩnh Du, nhưng vẫn phải nể mặt gia tộc Thượng Quan.
"Có điều, có mấy gia tộc lớn tạm thời thay đổi chủ ý, chỉ phái tiểu bối tới.”
Điểm này, cũng đủ để nói rõ quá nhiều vấn đề.
"Ông nội, cháu nghe có chút không hiểu, cái gì gọi là Sở Vĩnh Du thất thế, là có ý gì vậy?”
Nghe được lời này của Thượng Quan Vô Địch, ông cụ Thượng Quan hận không thể tát anh ta một cái, thật sự đúng là đầu óc ngu xi.
Nhất là ở đây, chỉ có ông ta và con trai Thượng Quan Long và Thượng Quan Vô Địch biết thân phận Chiến thần nước R của Sở Vĩnh Du, tên nhóc thối này vậy mà nghĩ không ra là sao?
"Ngồi xuống bên cạnh anh trai cháu, nó sẽ nói cho cháu biết!”
Hừ lạnh một tiếng, ông cụ Thượng Quan liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng nói.
"Gọi mọi người tới chính là để bàn một chút xem tiếp theo nên làm gì? Bỏ phiếu quyết định đi."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ, mọi chuyện đi đến nước này, đến ngay cả ông cụ trong nhà luôn nhất ngôn cửu đỉnh vậy mà cũng không thể quyết định chắc chắn được.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thiệp mời lễ đính hôn đều đã được gửi đi, nếu như đột nhiên huỷ bỏ, vậy mặt mũi gia tộc Thượng Quan sẽ để vào đâu.
Nhưng nếu như tiếp tục tiến hành, Sở Vĩnh Du đã thất thế, bây giờ ngoại trừ một thân sức mạnh kinh khủng kia, đối với gia tộc Thượng Quan cũng không có bất cứ trợ giúp nào, cảm giác như chịu thiệt thòi lớn.
"Anh, rốt cuộc ông nội đang muốn nói điều gì vậy? Bỏ phiếu là để làm gì?”
Nghe được lời này của Thượng Quan Vô Địch, Thượng Quan Sử Nho thở dài.
"Em đó… Đương nhiên là về vấn đề lễ đính hôn của Yến Nhi có nên tiếp tục hay không!”
Cái gì!
Giờ phút này, Thượng Quan Vô Địch đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.
"Tôi mặc kệ! Ai dám hủy bỏ lễ đính hôn, trước tiên hãy bước qua cửa ải của tôi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 567: Sau khi thất thế
Chương 567: Sau khi thất thế