TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 673: Con hổ

“Ba, cùng con đi sở thú được không? Con muốn xem khỉ con.”

Trong biệt thự trung tâm hồ của Vân Vụ Chi Hải ở Tỉnh Thành, Hữu Hữu lay lay cánh tay của Sở Vĩnh Du.

“Được, ba gọi một cuộc điện thoại, chúng ta và mẹ cùng nhau đi được không?”

Hữu Hữu vui tới mức vỗ vỗ tay.

“Được ạ được ạ, he he.”

Chỉ một ngày thì Sở Vĩnh Du đã về tới nhà, sự việc cơ bản đều đã giải quyết, nhưng chuyện còn lại thì đến chỗ ông Tần báo cáo, chuyện này ngược lại cũng không gấp, trước tiên ở bên người nhà đã.

Tân Tằng và Đồng Hiểu Tiêm đã quay về Thiên Hải rồi, qua sự kiện lần này, tình cảm của hai người dường như lại tăng thêm, còn chuyện mở công ty, Đồng Hiểu Tiêm cảm thấy mình vẫn chưa có đạt tới độ cao đó, cộng thêm cũng còn trẻ, trước tiên không vội.

Sau khi liên lạc với Đồng Ý Yên thì Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu đi hội họp với cô, một gia đình vui vẻ đi dạo ở trong sở thú.

“Ba, mẹ, hai người nhìn con hổ đó, nó đang nghịch đuôi của mình, thật đáng yêu.”

Đi tới cửa sổ của hổ Đông Bắc, Hữu Hữu bịt miệng cười trộm, một tay còn chỉ một con hổ Đông Bắc trưởng thành cực to bên trong.

Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du nhìn nhau cười, bất luận như thế nào, thời khắc cả gia đình ở bên nhau vẫn là vui vẻ nhất, cho dù là Đồng Ý Yên, bây giờ cũng không còn cố chấp về tương lai của công ty như trước kia nữa, bây giờ phần lớn sự vụ đều do Lam Mị quản lý. Kiếm Hiệp Hay

Đang chuẩn bị di chuyển đến cửa sổ tiếp theo, đột nhiên con hổ Đông Bắc đang nghịch đuôi của mình từ trong trạng thái nằm phục đứng dậy, hai mắt trở nên đỏ ngầu.

Những người khác đều không có chú ý tới, nhưng Sở Vĩnh Du lại nhìn rõ, lông mày hơi nhíu lại.

Thậm chí cáu anh nhìn thấy càng nhiều, càng chi tiết.

Bước một bước, Sở Vĩnh Du đứng ở trước tấm kính, gần như trong nháy mắt, con hổ Đông Bắc đó giơ chân trước lên, một chưởng đập vào mặt tấm kính.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, tấm kính vậy mà bị một cú đập của con hổ Đông Bắc đập vỡ tại chỗ, trong nháy mắt khiến mọi người sững sờ.

Phải biết, những tấm kính này của sở thú đều là đặc chế, nếu không những động vật ăn thịt như hổ sư tử một khi xông ra, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Mà bây giờ, vậy mà vỡ như vậy?

Mắt thấy con hổ đã xông ra ngoài, đám đông hét toáng lên, chuyện này tuyệt đối còn đáng sợ hơn tiếng súng rất nhiều, hơn nữa đều là phụ huynh dẫn theo con nhỏ, ai còn dám vây ở đây xem náo nhiệt.

“Gừ!”

Gầm lên một tiếng, hổ Đông Bắc trực tiếp nhảy về phía Sở Vĩnh Du, những người khác vừa chạy ra ngoài, vừa quay đầu nhìn, lập tức bị một màn này dọa sợ.

Ai cũng biết, Sở Vĩnh Du phải chết rồi, nhưng người này tại sao ngốc như vậy, vậy mà đứng tại chỗ không nhúc nhích đợi con hổ vồ tới.

Mắt thấy con hổ đã đến trước mắt, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên đánh một quyền vào đầu con hổ, sau một tiếng rú thì ngã ra đất không rõ sống chết.

Nguy cơ giải trừ, Sở Vĩnh Du gọi điện cho Tường Vi, mặc kệ là tiếng súng hay con hổ này, đều cần một lời giải thích hợp lý.

Bước một bước, Sở Vĩnh Du đứng ở trước tấm kính, gần như trong nháy mắt, con hổ Đông Bắc đó giơ chân trước lên, một chưởng đập vào mặt tấm kính.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, tấm kính vậy mà bị một cú đập của con hổ Đông Bắc đập vỡ tại chỗ, trong nháy mắt khiến mọi người sững sờ.

Phải biết, những tấm kính này của sở thú đều là đặc chế, nếu không những động vật ăn thịt như hổ sư tử một khi xông ra, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Mà bây giờ, vậy mà vỡ như vậy?

Mắt thấy con hổ đã xông ra ngoài, đám đông hét toáng lên, chuyện này tuyệt đối còn đáng sợ hơn tiếng súng rất nhiều, hơn nữa đều là phụ huynh dẫn theo con nhỏ, ai còn dám vây ở đây xem náo nhiệt.

“Gừ!”

Gầm lên một tiếng, hổ Đông Bắc trực tiếp nhảy về phía Sở Vĩnh Du, những người khác vừa chạy ra ngoài, vừa quay đầu nhìn, lập tức bị một màn này dọa sợ.

Ai cũng biết, Sở Vĩnh Du phải chết rồi, nhưng người này tại sao ngốc như vậy, vậy mà đứng tại chỗ không nhúc nhích đợi con hổ vồ tới.

Mắt thấy con hổ đã đến trước mắt, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên đánh một quyền vào đầu con hổ, sau một tiếng rú thì ngã ra đất không rõ sống chết.

Nguy cơ giải trừ, Sở Vĩnh Du gọi điện cho Tường Vi, mặc kệ là tiếng súng hay con hổ này, đều cần một lời giải thích hợp lý.

Bước một bước, Sở Vĩnh Du đứng ở trước tấm kính, gần như trong nháy mắt, con hổ Đông Bắc đó giơ chân trước lên, một chưởng đập vào mặt tấm kính.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, tấm kính vậy mà bị một cú đập của con hổ Đông Bắc đập vỡ tại chỗ, trong nháy mắt khiến mọi người sững sờ.

Phải biết, những tấm kính này của sở thú đều là đặc chế, nếu không những động vật ăn thịt như hổ sư tử một khi xông ra, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Mà bây giờ, vậy mà vỡ như vậy?

Mắt thấy con hổ đã xông ra ngoài, đám đông hét toáng lên, chuyện này tuyệt đối còn đáng sợ hơn tiếng súng rất nhiều, hơn nữa đều là phụ huynh dẫn theo con nhỏ, ai còn dám vây ở đây xem náo nhiệt.

“Gừ!”

Gầm lên một tiếng, hổ Đông Bắc trực tiếp nhảy về phía Sở Vĩnh Du, những người khác vừa chạy ra ngoài, vừa quay đầu nhìn, lập tức bị một màn này dọa sợ.

Ai cũng biết, Sở Vĩnh Du phải chết rồi, nhưng người này tại sao ngốc như vậy, vậy mà đứng tại chỗ không nhúc nhích đợi con hổ vồ tới.

Mắt thấy con hổ đã đến trước mắt, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên đánh một quyền vào đầu con hổ, sau một tiếng rú thì ngã ra đất không rõ sống chết.

Nguy cơ giải trừ, Sở Vĩnh Du gọi điện cho Tường Vi, mặc kệ là tiếng súng hay con hổ này, đều cần một lời giải thích hợp lý.

Đọc truyện chữ Full