TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 700: Đừng căng thẳng

“Mẹ kiếp anh nói cái gì?”

Tàng Đồng cũng sững người, không dám tin Sở Vĩnh Du vậy mà dám ở địa bàn của nhà họ Tàng, sỉ nhục ba anh ta như vậy.

“Tìm chết!”

Không có bất kỳ kiêng kỵ nào nữa, khẽ phất tay, lập tức có hai bóng người xuất hiện ở bên cạnh anh ta.

“Giết anh ta.”

Có người dám mạo phạm nhà họ Tàng như vậy, cho dù giết cũng không có bất kỳ liên quan gì cả.

Tuy nhiên, một người trung niên trong đó lại có vẻ mặt vô cùng kinh hãi, vội nói.

“Cậu Tàng Đồng, không được.”

Hửm? Không được? Tàng Đồng nhìn sang người trung niên đứng ở bên tay phải, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Ông nói cái gì? Ông đang dạy tôi làm việc sao?”

Người trung niên này chính là chú Phong đi theo bảo vệ Tàng Tiểu Thiên, buổi chiều hai vợ chồng Tàng Phong và Tàng Thiên Mẫn trở về thì đã xử lý Tàng Tiểu Thiên một phen, đánh cậu chủ nhỏ khóc um.

Cuối cùng ông ta mới biết, vậy mà đều là do Sở Vĩnh Du, người đàn ông này, đáng sợ tới mức có thể khiến gia chủ Tàng Thiên Mẫn của nhà họ Tàng cũng phải cúi đầu, bây giờ Tàng Đồng còn muốn trêu chọc? Đó không phải là muốn phá trời hay sao?

Không dám có bất kỳ do dự gì, vội vàng bé sát tai của Tàng Đồng lẩm bẩm.

Vào lúc này, trong sảnh tiệc phàm là ai nhìn thấy một màn này cũng đều sốc, có người biết Sở Vĩnh Du, cũng có người không biết.

“Người này là ai vậy, lá gan cũng quá lớn rồi, nơi này là địa bàn của nhà họ Tàng, thật là không muốn sống rồi.”

“Đây không phải là Sở Vĩnh Du hay sao? Đù, trở về từ khi nào vậy, vừa trở về thì đối đầu với nhà họ Tàng, không hổ là người đứng đầu của Tỉnh Thành năm đó.”

“Sở Vĩnh Du và nhà họ Tàng, có kịch hay để xem rồi, sợ rằng Tàng biến mất một năm, bản thân cũng không rõ, thời đại của anh ta sớm đã qua rồi, hiện nay là quyền của nhà họ Tàng.”

Ngô Tiêu Tiêu vẻ mặt càng đặc sắc, không ngừng thở dài, đã đến mức độ này, anh ta qua cũng không có ích gì, ngược lại đoán chắc còn sẽ bị Tàng Đồng đánh, chỉ có thể yên lặng nhìn sự phát triển của sự việc.

“Những gì ông nói là thật sao?”

Nghe hết những lời của chú Phong, Tàng Đồng trợn mắt há hốc mồm.

“Tuyệt đối là thật.”

Lại nhìn sang Sở Vĩnh Du, vẻ mặt của Tàng Đồng biến đổi không ngừng, cuối cùng vẫn lạnh giọng nói.

“Coi như anh may mắn.”

Nói xong, Tàng Đồng xoay người muốn đi, nhưng Sở Vĩnh Du lại mở miệng.

“Anh cảm thấy chuyện này kết thúc rồi sao? Tôi không cho rằng như vậy.”

Xoạt!

Tàng Đồng dừng bước, ngoảnh đầu nhìn sang Sở Vĩnh Du, sắc mặc cực kỳ khó coi.

“Sở Vĩnh Du! Tôi đã rất nể mặt anh rồi, anh thật sự muốn nháo tới cùng với nhà họ Tàng chúng tôi sao?”

Khẽ lắc đầu, giọng nói của Sở Vĩnh Du rất bình tĩnh.

“Thứ nhất, anh không có tư cách đại biểu cho nhà họ Tàng; thứ hai, cho dù đối địch với nhà họ Tàng các anh, đối với tôi, các anh có tư cách đó sao?”

Lời nói quá bá đạo, nhất thời khiến những người xung quanh đều tắt tiếng, cho dù là Văn Khả Hân cũng ngây ra nhìn Sở Vĩnh Du, vừa quay về thì bá đạo như vậy, sự thần bí của nhà họ Tàng, hơn nữa ai cũng biết võ công, võ lực cao cường, Sở Vĩnh Du dường như căn bản không để vào mắt.

Chú Phong vừa rồi đã âm thầm thông báo cho ông chủ, cũng khẩn trương rồi, nhìn xung quanh, nhìn thấy Tàng Thiên Mẫn xuất hiện, tốc độ rất nhanh thì cũng thở phào.

Bốp!

Tàng Đồng đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy sau gáy bị đập mạnh một cái, cả người ngã dúi ra sàn.

“Đồ khốn kiếp! Dựa vào mày mà cũng dám bất kính với Sở đại nhân?”

Tàng Thiên Mẫn xuất hiện, tát con trai một cái, dọa tất cả mọi người giật mình, ai cũng sửng sốt tới há miệng, không dám tin những gì vừa nhìn thấy.

Không khỏi đều nói Tàng Thiên Mẫn cực kỳ chiều con trai cháu trai hay sao? Tại sao lại...

Chỉ có thể nói, Sở Vĩnh Du này cực kỳ không đơn giản.

“Sở đại nhân, con trai tôi mắt mù, động chạm với ngài, ngài nói xử lý như nào thì được?”

Tàng Thiên Mẫn chắp hai tay, cúi người trước Sở Vĩnh Du, trong mắt tràn ngập sự căng thẳng, ông ta thật sự không ngờ con trai thứ tư của mình vậy mà cũng có xung đột với Sở Vĩnh Du, còn ở trước mặt mọi người, thật sự là không định cho nhà họ Tàng đường sống.

“Xử lý thế nào cũng được sao? Vậy nếu như tôi nói giết thì sao?”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Tàng Đồng vừa bò dậy, trực tiếp điên rồi, bởi vì câu trả lời của ba anh ta càng khiến anh ta có loại cảm giác hồn phi phách tán.

“Đương nhiên có thể, Sở đại nhân nói rồi, Tàng Đồng buộc phải chết.”

Lúc này không ngừng có người dòng chính của nhà họ Tàng chạy tới, ai cũng trợn mắt há hốc mồm, gia chủ thật sự muốn giết con trai của mình sao? Chuyện này...

Chỉ có Tàng Phong trong đám người thở dài một tiếng, Sở Vĩnh Du là người có nhẫn Vũ Lam, đừng nói kêu em trai của anh ta chết, dù diệt cả nhà họ Tàng cũng không dám có bất kỳ tiếng phản kháng nào.

“Không không! Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi.”

Nhìn thấy ba của mình xoay đầu nhìn, trong ánh mắt thật sự chính là một cỗ sát ý và quyết tuyệt, Tàng Đồng hoảng rồi, trực tiếp quỳ xuống dập đầu điên cuồng.

Anh ta còn trẻ, cuộc đời tốt đẹp vừa mới bắt đầu, anh ta không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết.

“Tàng Đồng, con trêu chọc Sở đại nhân, không có ai có thể cứu con được, ba cũng không được.”

Trong lòng Tàng Thiên Mẫn rất bi thương, nhưng vì cả nhà họ Tàng, Tàng Đồng chỉ có thể chết, không, là buộc phải chết.

“Sở đại nhân, tha mạng, xin anh tha cho tôi, cầu xin anh.”

Mắt thấy cầu xin ba mình vô dụng, Tàng Đồng điên cuồng dập đầu với Sở Vĩnh Du, bây giờ, đâu còn có thể màng tới mặt mũi gì gì đó, bao nhiêu người nhìn.

Tất cả mọi người nhìn mà cảm thấy da đầu tê dại, kết cục của sự việc hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của bọn họ, nhà họ Tàng cường thế tới mức khiến người ta sợ hãi, vậy mà bị người khác chinh phục, đó chính là Sở Vĩnh Du.

Ngô Tiêu Tiêu càng hít ngược một ngụm khí lạnh, cũng không ngờ Sở Vĩnh Du mãi mãi đều là Sở Vĩnh Du đó.

“Bỏ đi, phế một cánh tay là được rồi.”

Khi Tàng Thiên Mẫn muốn ra tay, lời nói của Sở Vĩnh Du lần nữa truyền tới, khiến ông ta cũng thở phào.

“Vâng Sở đại nhân, cảm ơn Sở đại nhân.”

Tàng Đồng cuối cùng coi như giữ được cái mạng, tần suất dập đầu càng nhanh, không ngừng cảm ơn Sở Vĩnh Du.

“Cảm tạ ơn không giết của Sở đại nhân, tôi sau này cũng không dám nữa, tuyệt đối thành thực làm người.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du nhìn xung quanh, người dòng chính của nhà họ Tàng, phần lớn chắc đều tới rồi, vì thế mở miệng nói.

“Ai là Tàng Nhĩ?”

Một câu nói, trái tim của Tàng Thiên Mẫn vốn chùng xuống, lại nâng lên, cả người đều sắp điên rồi.

Cái đám khốn kiếp này, đều có mâu thuẫn với Sở Vĩnh Du sao? Mẹ nó chứ...

“Tàng Nhĩ!”

Quát một tiếng, một thanh niên trong đám người run rẩy đi ra, hai chân đang không ngừng run.

“Không không, Sở đại nhân, tôi... tôi chưa từng trêu chọc anh, tôi thậm chí cũng không quen biết anh.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Đừng căng thẳng, anh đương nhiên không biết tôi, nhưng anh chắc biết cô ấy nhỉ?”

Chỉ vào Văn Khả Hân, mặt mày của Tàng Nhĩ đều trắng rồi, anh ta quả thật có ý tứ đối với Văn Khả Hân, định từ từ đưa lên giường, nhưng ai biết vậy mà dính tới đại ma vương số một như Sở Vĩnh Du.

Khóe miệng mấy mấp, nói.

“Biết... biết ạ.”

Vừa dứt câu, Tàng Thiên Mẫn tức tới nỗ suýt nữa ngất đi.

Mẹ kiếp ông đây sao lại nuôi ra một đám con cháu chỉ giỏi gây chuyện như này chứ!

Đọc truyện chữ Full