TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 705: Ba phút

Ở trong lòng tất cả mọi người của Lương Nhân Cốc, thái thượng trưởng lão tuyệt đối là tồn tại vô địch, không có ai có thể địch lại, càng đừng nói tới một thằng nhóc non choẹt như Sở Vĩnh Du.

Đương nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều giống như xem trò chơi, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi.

Lúc này, cánh cửa lớn của sân đấu võ vậy mà lại mở ra, từ khi đóng lại tới khi mở ra, cũng chỉ có hai ba phút mà thôi.

Tất cả mọi người đều cười, đặc biệt là Vạn Tâm, còn là loại hoàn toàn không hề kiêng kỵ.

“Ha ha! 5 phút cũng không kiên trì được thì Sở Vĩnh Du đã thua rồi, thật là tự đại tới mức không thể tưởng tượng nổi.”

Những người khác cũng không nhịn được cười, đây có tính là bê đá đập chân của mình không.

“Hừ! Đây chính là kết cục của sự ngông cuồng, hơn nữa còn dám chạy tới Lương Nhân Cốc chúng tôi, trực tiếp chiêu khiến thái thượng trưởng lão? Cũng không biết ai cho cậu ta cái can đảm này.”

“Loại người này ấy, buộc phải cho cậu ta một đả kích thật nặng, nếu không sau này không biết sẽ ngông cuồng tới mức nào nữa.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể kiên trì 3 phút đã coi như rất tốt rồi, ít nhất trong người cùng tuổi, thực lực của Sở Vĩnh Du này quả thật có thể xưng hùng.”

Các lời bán tán vang lên, Sở Vĩnh Du và thái thượng trưởng lão đi ra, Sở Vĩnh Du mặt mày không vui không buồn, người còn lại thì nở nụ cười hừ hững.

“Thái thượng trưởng lão!”

Tất cả mọi người cúi người chào, trước đây ngồi ở cửa không cho chào hỏi thì thôi, bây giờ đã động rồi, bọn họ ai còn dám thật sự không nhúc nhích như cái cột điện chứ.

Khẽ gật đầu, thái thượng trưởng lão cười nói.

“Không cần...”

Tay phải chi ra, thái thượng trưởng lão tổng cộng điểm danh năm người, những người khác sững sờ phát hiện, năm người này vậy mà là người có chiến lực mạnh nhất của Lương Nhân Cốc ngoài thái thượng trưởng lão, là người cạnh tranh của thần long hộ quốc lượt tiếp theo.

Thấy vậy, người nào người nấy đều vô cùng nghi ngờ, không biết thái thượng trưởng lão muốn làm cái gì.

“Năm người đi theo tôi, trợ giúp Sở Vĩnh Du đi hoàn thành một nhiệm vụ.”

Cái gì!

Nhất thời, tất cả mọi người đều cực kỳ sững sờ, lời như này, há không phải là đại biểu... đại biểu Sở Vĩnh Du đã thắng cuộc tỷ thí này sao? Nhưng chuyện này sao có thể chứ!

Nhìn thấy những người này ai cũng trợn mắt há hốc mồm, thái thượng trưởng lão nhíu mày.

“Sao vậy? Cảm thấy ta thua rất kinh ngạc sao? Cậu Giang mới ra nhân tài, người trẻ tuổi như Sở Vĩnh Du mới là người quan trọng nhất của quốc gia, lẽ nào cứ để những lão già như chúng ta đi bảo vệ sao?”

Nói đến đây, giọng nói của thái thượng trưởng lão nâng cao hơn.

“Đừng không phục, tôi đã không vượt qua nổi năm chiêu của Sở Vĩnh Du, mà đây còn là do tôi cảm thấy cậu ta có hơi nhường tôi rồi, cho dù năm người cùng lên, cũng không phải là đối thủ của cậu ta.”

Chuyện này...

Tất cả mọi người hít ngược một ngụm khí lạnh, đây là chính miệng thái thượng trưởng lão nói, không tin cũng không được, nhất là tất cả người của Lương Nhân Cốc từ bé được dạy, chuyện khác có thể nói dối, nhưng liên quan tới phương diện chiến đấu, sẽ không có ai làm như vậy.

Cho nên Sở Vĩnh Du thật sự đã thắng thái thượng trưởng lão, hơn nữa... 5 chiêu... không biết nên nghĩ thế nào nữa rồi.

Vạn Tâm nuốt nước bọt, nhịp tim đập nhanh, người đàn ông này, người đàn ông lúc đầu giết Ma Tôn cũng không dám nói dễ dàng, mới một năm, vậy mà ngay cả nhân vật cỡ thái thượng trưởng lão cũng không phải là đối thủ rồi sao?

Nghĩ tới mình trước đó còn ngang ngược với người ta, và các loại suy nghĩ trong lòng, thật là quá nực cười rồi, thì ra anh ta mới là ếch ngồi đáy giếng.

Theo thái thượng trưởng lão lên một phòng ở tầng hai, sau khi ngồi xuống, thái thượng trưởng lão lại cười nói.

“Vĩnh Du, vẫn là phải cảm ơn cậu khiến lão già như tôi có thể tiếp tục ở lại bảo vệ Lương Nhân Cốc.”

Sở Vĩnh Du vội xua tay.

“Tiền bối khách sáo rồi.”

Theo cách nói của thái thượng trưởng lão, bao nhiêu năm rồi, đây đều là truyền thống của Lương Nhân Cốc, không phải là ông ta không muốn tuân thủ, mà quả thật không thể rời khỏi.

Trước đó nói như vậy, cũng là trong lòng tin chắc Sở Vĩnh Du không thể chiến thắng ông ta, nhưng kết quả cuối cùng quả thật vượt ngoài dự liệu.

“Được, cậu bắt đầu đi, có thể khiến cao thủ như cậu xem trọng như vậy, thiết nghĩ cũng không phải là chuyện đơn giản.”

Gật đầu, Sở Vĩnh Du lấy ra năm tờ giấy, bên trên đều là bản đồ.

“Năm nơi này, một nơi trong đó chắc là nơi Mị Tôn dẫn thành viên của liên minh người dị năng đóng quân, năm người chia ra đi tới một nơi, một khi phát hiện, chỉ cần xác nhận rõ là có thể quay về rồi, nhớ kỹ đừng đánh rắn động cỏ, tuyệt đối không thể bị phát hiện.”

Vẻ mặt của năm người đó rất kỳ lạ, đối với bọn họ mà nói, loại nhiệm vụ này dường như quá đơn giản, đơn giản tới mức có loại cảm giác chuyện bé xé ra to.

Dường như biết bọn họ đang nghĩ cái gì, Sở Vĩnh Du trịnh trọng nói.

“Tôi muốn người có thực lực mạnh nhất đi làm nhiệm vụ thám thính lần này chính là vì trong liên minh người dị năng, dị năng gì cũng có. Ví dụ ẩn thân, dịch chuyển tức thời, người có thể di chuyển dưới đất... người bình thường đi, cho dù cẩn thận nữa, cũng rất khó không bị những người dị năng phức tạp này phát giác, bây giờ hiểu ý của tôi rồi chứ?”

Thì ra là như vậy, năm người thu lại vẻ khinh thường trên mặt, nếu là như vậy, người có thực lực càng mạnh thì càng tốt, dù sao cường giả đối với cảm ứng gần sẽ lợi hại hơn, có thể tránh được những dị năng quỷ dị đó.

Tất cả thương lượng ổn thỏa, năm người cũng lập tức xuất phát, không có chần chừ.

“Sở Vĩnh Du, thật sự sau khi tra rõ, cậu là định một mình đi xử lý sao?”

Quay lại sân bay, rất hiếm thấy, thái thượng trưởng lão đích thân đến tiễn Sở Vĩnh Du, điều này đối với Lương Nhân Cốc mà nói, trước mắt không có bất kỳ ai có thể có được đãi ngộ như này.

“Ừm, tôi và Mị Tôn còn có chút ân oán cá nhân, tôi buộc phải đi một chuyến.”

Lúc này, thái thượng trưởng lão ở trong mắt của Sở Vĩnh Du thấy được sát cơ, hơn nữa sát cơ cực kỳ nồng đậm.

Tuy tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng ông ta cũng có thể phán đoán đại khái một chút tính cách của Sở Vĩnh Du, nhưng dù như vậy, đối với Mị Tôn đó vậy mà có sát ý lớn như vậy, chỉ có thể nói thù hận quá sâu rồi.

Lái máy bay chiến đấu trở về Tỉnh Thành, sắc trời đã hửng sáng.

Sở Vĩnh Du cũng không có về nhà, đến nhà ba mẹ vợ, Hữu Hữu vừa hay đánh răng rửa mặt xong, Tư Phu đang muốn đưa cô bé đến nhà trẻ.

“Mẹ, con đưa Hữu Hữu đi cho.”

“Ye! Con thích nhất ba đưa con đến nhà trẻ.”

Trên đường đến nhà trẻ, Sở Vĩnh Du nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi.

“Hữu Hữu, Tàng Tiểu Thiên kia có còn bắt nạt các bạn nhỏ nữa không?”

Hữu Hữu lắc đầu.

“Ba, ba thật ngốc, cô giáo nói Tàng Tiểu Thiên chuyển trường rồi.”

Chuyển trường rồi sao? Sở Vĩnh Du không có nói gì nữa, chuyển trường cũng tốt, Tàng Tiểu Thiên thu liễm là chắc chắn, ở trường mẫu giáo Thiên Thiên làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn cũng không có bạn nhỏ nào bằng lòng chơi với cậu nhóc.

Đưa con gái tới nhà trẻ, Sở Vĩnh Du vừa lên xe chuẩn bị trở về, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, chính là một trong năm người phái đi của Lương Nhân Cốc.

Mà nơi người này tới là nơi duy nhất ở nước R ở trong năm địa điểm.

“Sở Vĩnh Du! Nếu như không có ý bất ngờ, người cậu muốn tìm ở chỗ tôi tới.”

Trong mắt hàn mang dao động, tay trái của Sở Vĩnh Du từ từ siết lại.

Mị Tôn, tổn thương cô gây ra đối với con gái của tôi, cuối cùng cũng tới lúc tính sổ rồi.

Đọc truyện chữ Full