Chương 123 “Chú ba Cố, em đói bụng.”
Cô sờ sờ bụng, nói với vẻ đáng thương. Trong tập đoàn có nhà bếp chuyên làm đồ ăn cho tổng giám đốc, rất nhanh Khương Anh Tùng đã đưa cơm lên.
Hứa Trúc Linh thật sự đói bụng, ăn không nhã nhặn một chút nào.
Nhưng Cố Thành Trung thì lại thích dáng vẻ cô tự nhiên làm những gì mình muốn như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng chân thật.
“Trứng chưng cách thuỷ này, tất cả đều là của em.”
“Wow, thật vui!”
“Móng heo cũng là của em”
“Ừm, ừm!”
“Cánh gà này, ăn nhiều một chút! Dù sao thì em cũng không mập.”
“Đúng đúng đúng!”
“Uống thêm chút canh nữa, bổ máu tốt cho sức khoẻ.”
“Uống siêu ngon!”
Toàn bộ quá trình ăn cơm đều là như vậy, Khương Anh Tùng đứng ở một bên nhìn, luôn có cảm giác ông chủ nhà anh ta là đang…
Cho heo ăn!
Hứa Trúc Linh rất không kén ăn, đặc điểm lớn nhất chính là có thể ăn.
Lúc chuẩn bị ba chén cơm, anh ta còn có chút nghi ngờ, từ khi nào mà ông chủ lại ăn uống tốt như vậy, một mình ăn hết hai chén cơm.
Nhưng bây giờ mới biết, một mình Hứa Trúc Linh có thể ăn hai chén cơm, còn có một đĩa đồ ăn lớn ở trước mặt.
Cố Thành Trung vừa ăn, vừa không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát Hứa Trúc Linh, ánh mắt nuông chiều kia khiến cả người anh ta nổi đầy da gà.
Ăn xong bữa cơm, Hứa Trúc Linh no căng, đi qua đi lại trong văn phòng.
Buổi chiều Cố Thành Trung còn có một cuộc họp tạm thời, cho nên không thể ở cùng cô.
Nhưng cô không cô đơn chút nào, Khương Anh Tùng đưa tới rất nhiều đồ ăn vặt.
Hứa Trúc Linh ngồi ở trên sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa tò mò quan sát văn phòng của anh.
Đây là lần đầu tiên cô tới đây.
Những gam màu lạnh như đen xám trắng trông có vẻ nghiêm túc cẩn trọng, rất phù hợp với hình tượng ngày thường của anh.
Cửa sổ sát đất rất lớn, làm cho ánh mặt trời chiếu vào khiến bên trong ấm áp không ít.
Đứng ở độ cao này có thể quan sát toàn bộ thành phố.
Đứng ở địa vị cao… Chính là loại cảm giác này sao?
Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao ở cổ đại lại có nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy. Toà nhà cao nhất trong trung tâm thành phố đại diện cho quyền lợi, ngai vàng cũng tượng trưng cho quyền lực.
Có quyền lực là có thể làm chuyện mình muốn làm.
Cô tin, cho dù trong tay Cổ Thành Trung có quyền lực lớn mạnh, cũng sẽ không đánh mất bản thân mình.
Cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ anh, nhìn anh làm đến nơi đến chốn.
Hứa Trúc Linh quét mắt nhìn tài liệu trên bàn làm việc, đều là thứ cô xem không hiểu.
Cuối cùng cô quay lại ghế sô pha, vừa ăn vừa xem phim truyền hình.
Hiện tại đang chiếu một bộ phim truyền hình, nam chính là một anh chàng vô cùng nổi tiếng, đẹp trai tuấn tú, cơ bản chính là một “hoocmon” di động.
“Hôn đi, hôn đi!”
“Trời ơi, trái tim thiếu nữ của tôi!”
Hứa Trúc Linh che tim lại, cảm giác khoảnh khắc nam chính hôn nữ chính, nhập tim của cô đập tăng tốc. Thật sự không thở nổi nữa rồi, giống như nam chính đang hôn mình vậy.
“Cảm giác rải đường thật tốt, điên cuồng nhét cơm chó vào mồm!”
Khi Cố Thành Trung đi vào, nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang cười mê mẩn với chiếc điện thoại di động.
Cô xem rất chăm chú, ngay cả khi anh đi vào mà cũng không chú ý tới.
Anh không nhịn được tò mò đi đến nhìn, Hứa Trúc Linh đang nhìn nam diễn viên trên màn hình mà thèm dỏ dãi.
Trời ơi!
Trong nhà có một người đẹp trai như vậy, mà vẫn còn nhớ thương người bên ngoài.
Đúng là ăn trong chén nhìn trong nồi, sao lại có lòng tham không đáy như vậy chứ?
Khuôn mặt Cố Thành Trung lập tức trở nên vô cùng âm trầm, trực tiếp nằm ngang trước mặt cô, chắn màn hình của cô.
“Anh làm gì vậy? Nam chính của em đang trêu chọc nữ chính đấy, anh chắn tầm nhìn của em rồi”
“Hứa Trúc Linh, em thật là thật to gan mà. Chẳng lẽ trông anh xấu lắm sao? Không đủ để mê hoặc em sao? Mà em còn có tâm tư đi thèm nhỏ dãi người đàn ông khác?”
“Ôi.”
Mấy câu này sao lại kỳ quái vậy chứ? Đúng lúc này, di động truyền đến tiếng thét chói tai của nữ chính: “Đừng, đừng cởi quần áo!”
Cái gì, trai đẹp cởi quần áo!
“Em muốn xem!”
Hứa Trúc Linh vội la lên, nhưng Cố Thành Trung lại cầm điện thoại di động rồi tắt máy.
“Thích xem đàn ông cởi quần áo?”
Anh nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, nhìn thấy Hứa Trúc Linh run lên, suýt chút nữa thì bị mê hoặc.
Vẻ đẹp trai của Cố Thành Trung đúng là không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Anh không cần cố ý giả vờ đẹp trai lạnh lùng, khi anh mặc sơ mi trắng, đeo cà vạt, bên ngoài lại khoác thêm áo vest thì cũng đã toát ra hormone rõ ràng.
Anh giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất quý tộc yệt đối, giống như để vương kiêu ngạo đứng trên cao, không gì sánh kịp.
Anh đứng ở dưới ánh nắng buổi chiều, ngón tay thon dài như ngọc đặt ở trên cúc áo của áo vest, cởi từng cúc từng cúc một.
Anh đang muốn cởi quần áo, dùng sắc mê hoặc sao?
Không được! Giữa thanh thiên bạch nhật, sao có thể làm chuyện đồi bại như vậy chứ?
Hứa Trúc Linh sợ tới mức che kín hai mắt, nhưng qua khe hở vẫn thấy đôi mắt đang chớp chớp.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân thể anh, có gì mà phải thẹn thùng cơ chứ.
Cô còn nhớ rõ, mỗi đêm ôm anh đi vào giấc ngủ, cả người đều là cơ bắp, xúc cảm tuy không quá tốt, nhưng lại khiến cô lưu luyến không quên.
Rất nhanh, áo vest được cởi xuống. Anh bắt đầu kéo cà vạt, động tác kia quả thực đẹp trai đến bức người, tràn đầy dã tính chinh phục.
Không thua gì người sói vung roi da!
Cởi cà vạt xong là đến lượt cúc áo sơmi bên trong.
Cúc áo sơ mi trắng của anh được cài đến cái nút trên cùng.
Chỉ thấy anh chăm chú cởi bỏ.
Đầu tiên là lộ ra hầu kết di chuyển lên xuống, sau đó tiếp tục đi xuống…
Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, hiện ra ánh sáng vàng rực rỡ,
Từng chiếc cúc áo bị cởi ra, lộ ra cơ ngực tráng kiện rồi thì cơ bụng..,
Không được không được, không thể xuống thêm chút nữa, cô sắp chịu không nổi rồi,
Hứa Trúc Linh chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng rực xông thẳng lên đầu, cô nhanh chóng ngửa đầu, bóp chặt cái mũi,
“Không được, không được, em sắp không nhịn nổi nữa rồi, mau đem giấy tới cho em. Quần áo quá đắt, rơi một giọt máu mũi là xong đời.”
Cố Thành Trung còn chưa kết thúc màn trình diễn dùng sắc mê hoặc người của mình, mà Hứa Trúc Linh đã chịu thua rồi, lại còn chảy máu mũi, đúng là mất mặt,
“Thì ra em là kiểu người nam nữ đều ăn, nhìn thấy người khác cởi quần áo thôi mà cũng chảy máu mũi?”
“Nói đúng hơn là chỉ những người có dáng vóc đẹp như anh mới có thể như vậy!”
Trong lỗ mũi Hứa Trúc Linh nhét giấy, cô nói: “Anh mau mặc quần áo vào đi, nếu không em sẽ bị rong máu đấy!”
“Ngày thường ở nhà anh đều cởi sạch, sao không em chảy máu mũi?”
“Em không nhìn kỹ! Hơn nữa suy nghĩ của em rất thuần khiết, sẽ không suy nghĩ miên man. Nhưng mà lần này anh lại chủ động quyến rũ em, đúng là đồ xấu xa!”
Hứa Trúc Linh tức giận nói,
“Em chỉ có thể nhìn một mình anh, nếu còn dám nhìn người đàn ông khác, anh sẽ đánh vào mông em.”
“Anh là đồ bạo chúa độc tài, không có đạo đức!”
“Anh không có đạo đức, em có thể làm khó dễ được anh sao?”
Cố Thành Trung không khách sáo nói, rõ ràng là kiểu bá đạo không nói lý,
Hứa Trúc Linh bĩu môi, nhưng nghĩ lại làm hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt,
Đúng lúc này, di động của Cố Thành Trung vang lên, có người gọi video call tới,
Cố Thành Trung mở video ra, Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy Hứa Trúc Linh ở đối diện video, đang ngửa đầu, chảy máu mũi,
“Đây…chính là vợ sắp cưới của cậu?”
Hứa Trúc Linh nghe được giọng nữ, rũ mắt nhìn, thì nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp,
Người phụ nữ cô nhìn thấy khi ở nước AnhI Đoan trang nho nhã, nhẹ nhàng như nước,
Tuổi chỉ khoảng 25-26, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng,
“Đây là?” Cô còn chưa kịp phản ứng lại,
“Còn không gọi chị dâu?” Cố Thành Trung mở miệng nói,