TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 372

Chương 372

“Ngôn Minh Phúc, vì sao không nói cho em biết con là của Ngôn Minh Hi?”

“Khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của em không ổn, nếu biết bố ruột của đứa bé đã chết rồi, anh sợ em không chịu nổi mà tự sát. Anh không thể nói cho em biết đứa bé kia là của Ngôn Minh Hi được, anh muốn em phải sống, sống thật tốt, cho dù là vì đứa bé, cưỡng ép bản thân mình ở bên cạnh anh, anh cũng rất vui vẻ!

Bọn họ vừa mới kết hôn, Thẩm Thanh vẫn luôn không thích mình, sau khi kết hôn khoảng hai năm cũng không ở chung phòng.

Bà ấy cho rằng mình vĩnh viễn cũng sẽ không mềm lòng, nhưng chung quy lại lòng người cũng là thịt, cũng không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình chứ?

Cuối cùng bà ấy vẫn cảm động, bà ấy cũng cho rằng mình chỉ ở gần rồi cảm động mà thôi, nhưng, lâu ngày nảy sinh tình cảm, cảm động đã thay đổi bản chất. Ngôn Phúc Lâm.

Vậy anh có biết không, em cũng yêu anh, không cách nào tự kềm chế. “Vậy anh. Vì sao không muốn có một đứa con của mình?”

Bà ấy đau đớn nói.

Mỗi lần, ông ấy đều làm các biện pháp phòng tránh, thậm chí còn làm phẫu thuật triệt sản cho mình.

Nếu không biết Ngôn Phúc Lâm là con của Ngôn Minh Hi, bà ấy còn cảm thấy về tình cảm là có thể tha thứ.

Nhưng hiện giờ, rõ ràng biết đứa nhỏ này cũng không phải là con ruột của mình, sao ông ấy lại coi như mình sinh ra, giấu giếm đến tận bây giờ?

Mấy năm nay, chẳng lẽ trong lòng ông ấy không đau đớn, chưa từng oán hận bà ấy sao?

Ngôn Minh Phúc nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười, tựa như nghĩ về chuyện cũ: “Anh còn nhớ khi em sinh Ngôn Phúc Lâm ra, rong huyết sau khi sinh, suýt chút nữa thì mất mạng, bắt đầu từ giây phút đó, anh đã quyết định sẽ không để em sinh con nữa. Chỉ cần là đứa từ trong bụng em sinh ra, thì chính là con của Ngôn Minh Phúc anh! Anh không muốn em trải nghiệm cảm giác sinh đẻ thêm một lần nào nữa, chỉ cần tưởng tưởng đến việc em sẽ vĩnh viễn rời xã anh, anh cảm thấy có con hay không cũng không còn quan trong mở trong lòng anh, không có ai so sánh được với em. Anh cũng đã từng muốn thành toàn cho em, nếu anh cả thật sự yên ổn, chọn một người mà chết giả, anh tuyệt đối sẽ không chen chân vào giữa hai người Là anh ta đã phụ em, nếu em biết anh ta và người khác đã đính hôn rồi, em còn có con của anh ta, em của hơn hai mươi năm trước, có thể chịu được sao?”

“Thẩm Thanh, đều là anh sai, em muốn giết muốn đánh, muốn anh làm gì cũng được. Nhưng mà em muốn rời xa anh, anh không đồng ý!”

Thẩm Thanh nghe những lời nói như thế, từng chữ như đâm vào tim.

Bà ấy run rầy vuốt ve khuôn mặt Ngôn Minh Phúc, lệ rơi đầy mặt. “Sao anh ngốc như vậy! Em không oán anh, cũng không hận anh, em yêu anh. Nhiều năm như vậy rồi, anh đối xử tốt với em, em đều biết hết. Oán giận năm đó vì bị bắt gả cho anh đã tan thành mây khỏi từ lâu rồi. Em đã sớm không còn yêu Ngôn Minh Hi, anh có biết không? Nếu biết đứa bé là diễn kịch, em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con. “Ngôn Minh Phúc, sao anh ngốc như vậy? Vì sao. vì sao vẫn luôn gạt em, vì sao?”

Thẩm Thanh liều mạng dùng nắm tay đánh ở trên ngực ông ấy, ông ấy không né tránh, mà láng láng ôm lấy bà ấy.

Bà ấy cũng không khống chế được tình cảm của mình, vươn tay ôm chặt lấy. “Anh thật khờ, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cho rằng em đang thương hại anh, bố thí anh. Thực sự xin lỗi, bà xã. “

Ngôn Minh Phúc là một người mạnh mẽ, cũng khóc không thành tiếng.

Hai vợ chồng ôm chặt nhau ngồi một chỗ.

Ảnh Họa Bì đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh như vậy, cũng lã chã rơi lệ theo.

Đời này anh ta chưa từng bội phục người khác, chỉ kính nể một mình ông Càn.

Đàn ông thẳng thắn cương nghị, luyện thép cứng cũng có thể trở thành ngón tay mềm.

Nghĩ lại ông ấy làm hết tất cả vì Thẩm Thanh, Ảnh Họa Bì cảm thấy, trên đời này chỉ sợ không còn có ai có thể uống rượu độc giải khát, vui vẻ chịu đựng trả giá nhiều như vậy.

Anh ta vẫn luôn cảm thấy ông Còn ngu ngốc, ngốc không thể nói, Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên cảm thấy là bản thân mình không hiểu tình.

Thấy vợ chống hai người cuối cùng cũng mở rộng lòng, từ đáy lòng anh ta cũng cảm thấy vui vẻ.

Nửa giờ sau, Cổ Thành Trung tới, đón Hứa Trúc Linh đi, từ đầu đến cuối Ngôn Minh Phúc đều chưa từng lộ mặt.

Người hầu trong nhà chỉ nói đơn giản một chút, gặp kẻ xấu tập kích bất ngờ, người cũng không có gì đáng lo ngại.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh mới tỉnh táo lại, cổ hạng còn rất đau nhức.

Chuyện tối ngày hôm qua ào ào dũng mãnh chảy vào trong óc.

Lượng tin tức quá lớn, nửa ngày sau cô vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cổ Thành Trung từ buồng vệ sinh rửa mặt đi ra, thấy cô đã tỉnh lại, lập tức lo lắng dò hỏi: “Em còn có chỗ nào không thoải mái không? Muốn khám bác sĩ không?”

“Không. Không cần, em không có vấn đề gì. “Vậy em còn nhớ buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Không ngờ ở địa bàn nhà họ Ngôn cũng không an toàn, vì sao kẻ bắt cóc kia lại đến 2 Hữa Trúc Linh há miệng thở dốc, muốn nói ra ngọn nguồn, nhưng nghĩ đến việc này liên quan đến quá nhiều sự thật, cô lại nhịn xuống.

Bí mật của người khác, bản thân mình không cần thận biết, có lẽ là nên giữ kín như bưng, không thể nói ra nói vào. “Không Không có gì, em không nhớ rõ lắm. Em muốn tới nhà họ Ngôn một chuyến, anh làm tài xế đưa em đi, anh nhanh chóng đi làm đi.”

Hứa Trúc Linh dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, thậm chí ngay cả cơm sáng cũng không kịp ăn, đã vội vàng lên xe.

Cô chạy tới nhà họ Ngôn, hai vợ chồng bọn họ đều ở nhà, Thẩm Thanh vẫn có chút hoảng hốt, tâm sự nặng nề, không phấn chấn nổi. Ngôn Minh Phúc biết, bà ấy khó có thể tiêu tan.

Cho dù hai người đã hết hiểu lầm, bà ấy vẫn cảm thấy thẹn với mình vì sự tồn tại của Ngôn Phúc Lâm.

Cho dù ông ấy luôn tỏ vẻ mình không có vấn đề gì với đứa bé, Ngôn Phúc Lâm chính là cốt nhục ruột thịt của mình. Tất cả những gì bây giờ ông ấy đang dốc lòng, đều sẽ cho anh ta, sẽ không có bất cứ hai lòng nào.

Chính là Thẩm Thanh không qua được của đi của bản thân mình.

Đứa con mình nuôi hơn hai mươi năm, lại không phải huyết mạch của chồng, điều này khiến bà ấy không sao tiếp nhận nổi.

Lúc trước lẽ ra bà ấy nên kiên trì, sinh thêm một đứa con cho Ngôn Minh Phúc.

Ngôn Minh Phúc nhìn cô, lắc đầu thở dài: “Tối hôm qua không dọa con chứ? Chuyện nhà họ Ngôn, con có “Không đâu, con còn không nói cho cả Cổ Thành Trung!” Hứa Trúc Linh vội vàng xua tay, nói: “Con… Tuy rằng con người con không thông minh, nhưng cũng biết không nên nói dài nói ngắn ở sau lưng người khác, nhiều chuyện nói bậy.

Cô còn nhớ rõ, tối hôm qua có một ông chủ đội mũ lưỡi trai muốn giết mình. Là muốn giết người diệt khẩu sao? Cũng may là có Ngôn Minh Phúc ngăn cản.

Quả nhiên, các cảnh trong phim truyền hình đều đúng, biết quá nhiều bí mật, thật sự sẽ bị giết người diệt khẩu.

Cô tới đây, thật ra cũng rất sợ hãi, nhưng cô không yên tâm về Thám Thanh.

Giống như cô đoán, cảm xúc của Thẩm Thanh rất tế, đến bây giờ vẫn còn đang nhất mình ở trong phòng. “Con có thể đưa mẹ nuôi đi ra ngoài phơi nắng một chút không?” Cô thật cẩn thận nói. “Ừm, nếu con có thể khuyên bà ấy ra ngoài, đương nhiên bố sẽ đồng ý, bổ sợ bà ấy không qua được cửa ải kia của bản thân.”

“Con sẽ cố gắng thử xem.

Hứa Trúc Linh chỉ có thể nói như vậy, cũng không dám bảo đảm.

Hứa Trúc Linh cầm một chút đồ ăn từ trong phòng bếp, biết lúc này Thẩm Thanh chắc chắn chưa ăn uống gì, có đồ ăn ngon ở trước mặt bà ấy cũng giống như đang nhai sáp. “Mẹ nuôi, mẹ có ổn không?”

“Trúc Linh, con đã đến rồi.”

Giọng nói bà ấy mềm như bông, không có chút sức lực, khiến người khác nao lòng.

Thẩm Thanh ở trong mắt cô, vẫn luôn là người phụ nữ vô cùng ưu nhã, khuôn mặt tinh tế, tóc dài mà về nh lên, cuộn sóng lớn xinh đẹp. Bà ấy cũng thích quần áo xinh đẹp, không giống một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, mà không khác gì cô gái khoảng 30 tuổi. Phụ nữ trí thức ưu nhã như vậy, giờ phút này lại mơ màng hồ đồ, không có nhận thức.

Đọc truyện chữ Full