TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 387

Chương 387

Có một đoạn đường trung bán các loại đồ ăn vặt trong nước, Hứa Trúc Linh vậy mà lại tìm thấy lẩu chín ngăn, lại còn có bánh rán chiến hoa quả nữa, rồi đến bánh bao hấp!

Người xếp hàng mua bánh rán chiên hoa quả rất dài rất dài, từ xa xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm rồi.

Trời ơi, đã rất lâu cô không được ăn rồi, hồi nhỏ ở nhà ăn không được no, phải cực khổ làm mới tích góp được chút tiền, đi qua một con hẻm nhỏ để ăn.

Lúc đó cảm thấy thật chẳng khác nào mỹ vị trần gian.

Nhưng cô lại không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ có thể thỉnh thoảng mới đến một lần.

Đợi đến sau này quán ăn đó không bán nữa, cô cũng chưa từng được thưởng thức lại mùi vị đó.

Cũng không phải đầu phố không có mà là do cô không nếm ra được mùi vị của lúc đó nữa.

Bây giờ lại nhìn thấy ở nơi đất khách quê người, bất giác cảm thấy rất thần kỳ.

Người bán là người ngoại quốc, nói bản thân du học ở Đà Nẵng, rất thích ăn món này, cho nên mới về đây mở quán bán.

Cũng là một du học sinh có câu chuyện đấy chứ!

Hứa Trúc Linh tức tốc xếp hàng, nhưng đợi đến khi tới lượt cô thì họ đã bán hết rồi.

Vừa mới mua xong ngay trước cô là một cậu nhóc mười mấy tuổi, cầm lấy cái bánh rán cuối cùng, vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Trong lòng Hứa Trúc Linh tràn ngập thất vọng, xếp hàng lâu như vậy mà chẳng mua được. “Ngày mai nhé, mai đến sớm một chút.”

“Được thôi.”

Hứa Trúc Linh có chút nản lòng nói.

Cô đang chuẩn bị rời đi thì Cổ Thành Trung lại bảo cô đứng yên tại chỗ đợi, không được chạy đi đâu hết.

Cô có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ rằng đợi một lúc thấy anh quay lại, trong tay còn đang cầm một cái bánh rán. “Anh đi cướp đấy à?”

Hứa Trúc Linh kinh ngạc. “Anh đưa thằng nhóc đó gấp ba lần giá thật.”

“Làm ăn với anh đúng là không lỗ chút nào!”

Cái bánh này ở Đà Nẵng cũng lắm mười năm đến mười bảy nghìn, còn ở đây phải mất đến tận 5 đô la, đổi thành Việt Nam đồng cũng mất gần một trăm nghìn rồi.

Gấp ba lần giá là ba trăm nghìn.

Cô vậy mà lại ăn một cái bánh rán những ba trăm nghìn!

Trời đất ơi, cô về nước có thể mua được bao nhiêu cái chứ? “Nghìn vàng khó mua được niềm vui, sao phải nghĩ nhiều làm gì cho khổ?”

“Nhưng mà đắt quá.”

Hứa Trúc Linh sắp chẳng nỡ mở miệng ăn rồi, do dự một hồi cuối cùng cũng quyết định để Cổ Thành Trung ăn miếng đầu tiên.

Anh chắc chắn chưa từng ăn loại bánh này, mà sự thật đúng là như vậy.

Anh vốn dĩ cho rằng cứ cuộn hết vào như vậy mùi vị chắc sẽ rất kỳ quái, nhưng lại phát hiện cũng không tồi. “Cái giòn giòn bên trong là cái gì?”

“Bánh tráng đấy, nướng cho thật giòn, cho thêm chút nước tương, thêm một chút dưa muối, đánh thêm quả trứng, cho thêm một miếng sườn sụn hoặc có thể là xúc xích, ngon phải biết! Em từng được ăn một quán rất chính tông ở Đà Nẵng, nhưng sau này không tìm lại được nữa. Lần này nhìn thấy, mới làm thôi thúc lên sự thèm ăn của em đấy chứ, thực ra quán này cũng chẳng phải chính tông, nhưng cũng rất ngon.”

“Nếu đã tốn tiền mua thì phải ăn thật vui vẻ mới được, em nói có đúng không?”

“Ừm, anh nói gì cũng đúng.

Hứa Trúc Linh ăn gì cũng không quân bón Cổ Thành Trung một miếng. khiến anh dở khóc dở cười.

Người ta thì là bạn trai đút cho bạn gái ăn, còn cô thì hay rồi, gấp gáp muốn anh ăn miếng đầu tiên, anh cảm thấy ngon thì cô càng vui vẻ, giống như một đứa con nít vậy.

Hai người đi dạo khắp nửa con phố, Hứa Trúc Linh đã mất hết sức lực không đi nổi nữa, thực sự quá nặng rồi, chiếc bụng nhỏ phình lên không ít.

Cô còn mua không ít đồ đóng gói lại, định đem về để làm đồ ăn đêm.

Cổ Thành Trung trực tiếp lái xe đến đây để cô đỡ phải đi bộ, hai người lên xe đi về nhà.

Lúc về đến nhà đã không còn sớm nữa, chú An đã đi nghỉ ngơi rồi, còn Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền cũng đang ăn đêm.

Hai người sến sẩm ăn chung một đĩa mỳ ong.

Một người cắn chặt một đầu của sợi mì, người còn lại thì cắn nốt đầu kia, cuối cùng hai đôi môi sáp lại gần nhau. Hai người bọn họ cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng, cơ bản không nhìn thấy có người đến.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy một màn này, bất tri bất giác run rẩy.

Hai người thư ký này, ngày bình thường lúc nào cũng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ. Không ngờ rằng bây giờ lại không nghiêm túc như vậy, thủ đoạn thả thính phải gọi là thôi rồi.

Hứa Trúc Linh nhìn đến mức da đầu tiê rần, thực sự quá sến sẩm rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu mình có ánh nhìn mạnh mẽ truyền tới, trong lòng không tự chủ mà nghe thấy tiếng lập bộp.

Cô cẩn thận ngước nhìn lên, phát hiện Cổ Thành Trung cũng đang nhìn mình, trong mắt chứa một ý vị sâu xa.

Cô nhất thời hiểu ra, anh bị hai người bên trong đó truyền nhiễm rồi! “Chú ba Cổ, anh muốn làm gì?”

“Em nhìn Lâm Thanh Huyền xem, chẳng nhẽ em không nên xem lại bản thân một chút à?”

“Cho em hai đĩa mỳ ống em còn chẳng đủ ăn chả nhẽ anh còn định tranh một nửa với em chắc?” Cô yếu ớt nói.

Cổ Thành Trung nghe xong, khắp đầu toàn vạch đen.

Mà hai người đang sến sến sẩm sấm trong bếp cũng đã phát hiện ra bọn họ về đến, ngay lập tức tách ra ngồi nghiêm chỉnh lại. “Anh Trung, cô Linh, hai người về rồi đấy à.”

Bị người khác nhìn thấy hai người họ cũng có chút ngượng ngập. “Đem đồ ăn đêm về cho hai người, số lượng có đủ, hai người có thể không cần ăn chung một bát đâu!”

Nói xong, Hứa Trúc Linh lần đi còn nhanh hơn thỏ.

Mặt mũi Lâm Thanh Huyền đỏ bừng lên, ảo não trừng Khương Anh Tùng một cái, sau đó quay người bỏ đi.

Lâm Thanh Huyền là một người lão làng trong công việc nhưng lại là một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, đều là do Khương Anh Tùng dẫn dắt cô ấy từng chút từng chút một.

Cô ấy vốn dĩ cũng không thích nhưng do thường xuyên qua lại chạm mặt dần dần mặc nhận luôn.

Sau khi hai người phụ nữ rời đi, phòng bếp to lớn chỉ còn lại hai người đàn ông.

Khương Anh Tùng lắc đầu than thở, cảm khái bọn họ về không đúng lúc. “Sau này ở trong nhà thì chú ý một chút. Cổ Thành Trung lạnh giọng nói. “Anh Trung, anh không ăn được nho nên chế nho chua sao?” Khương Anh Tùng rất ấm ức.

Lời này, chọc trúng tim đen của người nào đấy, đang không ngừng chảy máu.

Anh hơi híp đôi mắt lại, không thiện ý nhìn Khương Anh Tùng, khiến anh ấy ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cổ Thành Trung phát hiện có điều không bình thường, chỉ vào nốt đỏ hồng trên cổ

Khương Anh Tùng, nói: “Sao cậu lại bị thương rồi?”

“”

Khương Anh Tùng mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn anh. “Anh Trung, anh đã hai chín tuổi rồi đấy.

Anh ấy không nhịn được mà nhẹ nhàng nhắc nhở. “Tôi cần cậu nhắc nhở tôi bao nhiêu tuổi à?” Anh mạnh mẽ nhăn mặt. “Đây gọi là dâu tây, chính là nam nữ hôn vào cổ nhau, từ đó mới có nốt đỏ này. Muốn trồng ở đâu thì trồng ở đấy. Cái này là trái dâu mà Lâm Thanh Huyền đóng dấu cho tôi, sợ tôi bị mấy cô gái khác quyến rũ đi mất. Tôi cũng…tôi cũng trồng trên người Lâm Thanh Huyền mấy quả dâu tây liền.”

Khương Anh Tùng hưng phấn nói, cảm ơn anh vì đã mang đến cho mình một cô vợ.

Cám ơn trái tim, cảm ơn vì có em.

Lời vừa nói ra sắc mặt Cổ Thành Trung càng trở nên khó nhìn. “Ngày mai tốt nhất quần áo cậu có thể che đi mấy dấu vết này, nếu không tôi sẽ điều Lâm Thanh Huyền đến chi nhánh công ty ở bên này, không bao giờ quay lại nữa. “Anh Trung, tôi biết sai rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ che lại.”

Chết rồi, chọc giận anh Trung rồi, anh không nên nhiều lời mới đúng, khoe khoang cái gì không biết? Khương Anh Tùng hối hận gần chết.

Cổ Thành Trung quay người đi lên lầu, trong lòng không vui, buồn bực kéo cái cà vạt ra, cảm thấy cứ có gì đó ứ đọng trong người.

Hứa Trúc Linh trước nay chưa từng trồng cái gì như dâu tây lên người anh, rõ ràng là động vật ăn thịt mà phải biến thành người bạn trai cấm dục, chưa từng làm bất cứ một động tác nào vượt quá giới hạn.

Anh về đến trong phòng, Hứa Trúc Linh đang tắm rửa trong phòng tắm. Cô nằm trong chiếc bồn tắm lớn, xung quanh toàn là bọt xà phòng, còn rất vui vẻ ngâm nga. Không ngờ rằng cửa phòng tắm bị một lực mạnh mẽ mở ra, âm một tiếng, dọa cô giật mình.

Cô nhanh chóng có người lại thành một đống, nhìn thấy là anh mới thở hắt ra một hơi. “Dọa chết em rồi, sao anh lại vào đây? Anh muốn giúp em tắm rửa sao?”

“Anh đến trồng dâu tây. “Trồng dâu tây?”

Hứa Trúc Linh nghe được mấy lời này cảm thấy khó bề tưởng tượng, trong phòng tắm thì trồng được dâu tây gì chứ.

Cô vẫn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng anh lại không cho cô cơ hội, thân hình to lớn bỗng chốc đè xuống.

Một tay anh nắm lấy thành bồn tắm, một tay ôm chặt lấy gáy của cô, sợ cô bị va vào tường.

Nụ hôn này điên cuồng bá đạo, tấn công cô không có đường lui, liên tục tiến đến.

Không ngờ anh còn chưa đủ thỏa mãn, một đường nhìn lên xuống, khiến cả người cô không được tự tại. Cô bây giờ giống như đứa trẻ sơ sinh vậy, khắp người trống không.

Cô bởi vì thiếu dưỡng khí, lại cộng thêm dây chuyền phản ứng của hoóc môn nên thở hổn hển. Sao thế này chứ? Sao lần này lại cảm thấy có chỗ nào không giống?

Đọc truyện chữ Full