TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 463

Chương 463

“Anh nói anh không đau khẳng định là em không tin, mới đầu có chút đau, nhưng hiện tại đỡ hơn nhiều rồi, không có trở ngại gì lớn.”

Anh nhẹ nhàng nói qua không muốn khiến cho cô cảm thấy áp lực

Cô nói: “Em, em đi chuẩn bị sửa cho anh, em sẽ quay lại ngay.”

Cô sợ mình lại sẽ sụp đổ mà rơi nước mắt, chạy nhanh xoay người rời đi,

Khoảnh khắc quay người đi, nước mắt cô tuôn rơi.

Cô mang sữa trở lại, nhìn thấy Cổ Thành Trung đang cố gắng đầy bánh xe muốn đi nhà vệ sinh. Nhưng có một bậc của xe lăn của anh không qua được.

Cô chạy nhanh đến trợ giúp: “Anh muốn đi vệ sinh hà. Tại sao anh không đợi em.”

“Em có cảm thấy anh là một tên phế vật không?”

Anh thản nhiên hỏi ra, đôi mắt đen sâu thăm thắm nhìn cô chăm chăm

Hứa Trúc Linh lắc đầu, không chút do dự, không chán chừ. “Không có trong lòng em anh mãi mãi là người hùng của em. Chỉ khi anh liều mạng cứu em, em thấy anh thật là ngốc.”

“Nếu anh gặp chuyện không may, em có làm như thể không?”

“Đương nhiên là có.”

Cô buột miệng nói ra. “Một khi đã như vậy, anh cứu em là điều đúng đắn. Kỳ thật hai chúng ta đều ngốc” Hứa Trúc Linh nghe anh nói như vậy, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Cô đưa tay nhanh chóng lau khỏe mắt, nói: “Như vậy chuyện này kết thúc tại đây. Anh cũng không được phủ nhận chính mình, anh còn có em, em sẽ trở thành đối chân của anh, mang anh đi khắp thế gian.”

“Em dở anh vào nhà về sinh.”

“Này, vẫn nên gọi chủ An lên dây đi

Cổ Thành Trung bắt đắc đi nói, lông mày cau lại, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Để người phụ nữ mình yêu thích phục vụ mình đi về sinh, này có hơi “Làm sao vậy? Anh ghét bỏ em hà. Em cũng không phải là chưa từng thấy qua thân thể anh, anh xấu hổ cái gì. Về sau chúng ta còn kết hôn, đến lúc đó sẽ ở trên giường tạo em bé từ từ, anh còn có thể tạo em bé chứ.”

Hứa Trúc Linh còn hỏi rất nghiêm túc, liệt nửa người, phương diện kia có phải cũng có vấn đề không.

Giây tiếp theo, Cổ Thành Trung không khách khí gõ vào đầu cô. “Hứa Trúc Linh, em lại suy nghĩ linh tinh cái gì

Anh thấy thật là đau đầu đưa tay đỡ trán. thế ”

Mọi việc đã qua một hai ngày rồi, bây giờ cô lo lắng vấn đề này có phải quá muộn rồi không. “Em, em hỏi cái gì sai sao. Chẳng lẽ em không nên hỏi việc đó sao”

“Đúng là nên hỏi, dù sao cũng liên quan tới hạnh phúc về già của em.” Âm thanh của anh trầm thấp, đáy mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhàn, thâm thúy.

Sau đó bàn tay lớn đưa ra trực tiếp kéo cô vào trong lòng, vững vàng ngồi trên di anh.

Cô hoảng sợ, vội đứng lên, lại bị anh dùng lực ngăn lại. “Em, em đè nặng anh.”

“Ừ, về sau cũng có thể tiếp tục đè nặng”

Đỡ trận.

Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn nói đùa được. “Nhưng mà, chân của anh.”

“Không sao, ôm vợ của mình thì vẫn được. Không phải em rất quan tâm tới vấn để kia sao. Em có muốn biết hay không? “Làm thế nào, làm thế nào để biết được ”

Cô ngây ngốc hỏi.

Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của Cô Thành Trung ấn mạnh xuống môi cô, chiếm lấy đôi môi cô, không để cho cô có cơ hội thở dốc. “Um…”

Cô khó mà kìm lòng được.

Âm thanh vang lên, cô liền ý thức được, sắc mặt đỏ lên, cố hết sức kìm nén.

Nụ hôn của anh bá đạo, mãnh liệt còn kéo dài hơn lần trước.

Anh ôm cô rất chặt, giống như muốn đem cô hòa vào cơ thể mình, thành một thể thống nhất.

Cô phát hiện ra một thứ thay đổi khác thường.

Rất là kiêu ngạo.

Trời ạ.

Lại có thể cảm nhận được.

Cô sợ tới mức trái tim run rẩy, suy nghĩ loạn hết cả lên.

Lúc này Cổ Thành Trung mới buông đôi môi cô ra, vẫn chưa đã còn cắn đầu lưỡi cô một cái.

Đôi mắt phương sâu thẳm hơi nheo lại, lộ ra tia nguy hiểm. “Bây giờ còn nghi ngờ không.”

“Không, không nghi ngờ gì nữa, bây giờ em có thể đứng dậy không”

Cô run rẩy nói.

Ngồi trên đùi người này thật là không thoải mái,

Cổ Thành Trung buông cô ra, không tiếp tục lớn xôn nữa, sợ mình không nhận được. Anh buông tay ra, cô như con thỏ bị hoảng sợ, với vàng chạy trốn.

Rõ ràng không gian phòng tắm rất rộng nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt nhỏ, hơn nữa không khí không được lưu thông, dường như không khí càng ngày càng it.

Cô hé đôi môi phần nộn nhận lấy không khí, nói: “Em, em ra ngoài hít thở không khí, đợi lát nữa giúp anh đi vệ sinh, anh có với không.”

“Gọi bác An tới đây đi, anh rất nặng.”

“Không được, nặng thể nào em cũng có thể làm được.”

Mỗi một chữ cô nói ra đều vô cùng chân thành.

Cô chạy ra ban công, thở ra một hơi.

Cảm thấy máu cả người đều dồn lên đầu làm cho cô điên mất thôi

Mặt vẫn còn nóng bừng bừng.

Cô vỗ không ngừng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăn cho mình không suy nghĩ lung tung nữa.

Vài phút sau có trở lại phòng tắm, sợ Có Thành

Trung chở lâu sốt ruột. “phải cởi quần ra đúng không?” Cô rất dứt khoát, vừa tiến vào liền giúp anh đi vệ sinh. khuôn mặt Cổ Thành Trung đã hết lên, tuy rằng có thể hiểu được cô giúp anh làm chuyện thân mật như vậy nhưng anh là một ông chủ lớn nên vẫn cảm thấy xấu hổ. “Em xác định, em vẫn muốn làm hả.”

Anh hỏi lại lần nữa. “Nói thừa, về sau em sẽ là vợ anh, em không làm, anh còn muốn để cho ai tới làm.”

Cô tức giận, trợ mắt, cảm thấy Cổ Thành Trung toàn nói lời thừa thãi.

Anh bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Chẳng phải là do anh ở trước mặt em rất dọa người hay sao. Sẽ tổn hại tới hình tượng của anh.”

“Cắt, em ở một chỗ với anh cũng không vì bộ dạng cao lớn của anh. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cho nên không cần nói mấy lời thừa thải, nếu không em sẽ tức giận đó.”

“Được rồi, được rồi, em làm đi, anh rất nặng, em cần thận chút.”

“ĐƯỢC

Có gật gật đầu, ôm lấy một cảnh tay của anh vòng qua cổ mình, cố hết sức nâng anh đứng dậy.

Để cho tay kia của anh chồng vào bắn rửa mặt, nếu không với sức lực của cô thực sự là quá khó.

Thật vật và mới đứng lên được, tiếp theo là cởi quản.

Hứa Trúc Linh duỗi bàn tay nhỏ bé ra, anh lại nói: “Để tự anh làm đi.”

“Thẹn thùng cái gì, cũng không phải là chưa từng thấy.”

Căn bản là cô không cho, trực tiếp nói ra, sao đó liền kéo quần anh xuống.

Cổ Thành Trung cảm thấy một đời huy hoàng của mình đều bị hủy trong tay cô bé này rồi.

Anh cười khổ; “Hứa Trúc Linh, anh lại có một lý do không thể không cưới em rồi.”

“Lý do gì?”

“Em biết quá nhiều, nếu để em rời đi nói không chừng em lại phá hủy mất thanh danh của anh. Vì thế để an toàn, anh muốn buộc chặt em ở bên người mới có thể an tâm.”

Hứa Trúc Linh vừa nghe nói thể liên về một cải vào mông anh.

Vừa rồi Có Thành Trung vẫn đang cười khỏe miệng khẽ nhếch lên,

Nhưng giờ phút này nụ cười trên khuôn mặt cứng lại, sắc mặt trở nên kỳ lạ. “Hừa Trúc Linh.” Thanh âm trầm thấp, khăn khăn, mang theo vẻ tức giận.

Đọc truyện chữ Full