Chương 712: Cô thua một người đàn ông
Cố Thiện Linh ngha thấy cô bé gọi mình là bố, trong lòng liền mềm nhũn.
Anh ta gắt gao ôm chặt cô bé, Cố Cố lớn như vậy rồi, anh ta lại chưa từng ôm con bé.
Josh không dưới một lần hỏi Cố Thiện Linh rằng anh ta có hội hận không, mới đầu là hối hận, nhưng về sau thì không.
Nếu đã đưa ra lựa chọn, anh ta chỉ có một con đường để đi €ó ai hiểu được, thời điểm bỏ lại mẹ con hai người, anh †a cũng vô cùng day dứt.
“Cố Cố, thật xin lõi, là bố không tốt.”
“Bố… Chúng ta về nhà được không, con với mẹ luôn chờ bố.”
Giọng nói trẻ con của Cố Cố vang lên như dùng búa gõ mạnh vào trái tim anh ta.
Anh ta nâng mí mắt, ngạc nhiên cùng sợ hãi nhìn về phía Ôn Thanh Hoàn.
Hai người cách nhau không quá xa, tuy nhiên…Khoảng cách lại như cả một khoảng trời.
Cuối cùng, Ôn Thanh Hoàn bước về phía anh ta, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào.
“Cố Thiện Linh… Đã lâu không gặp”
Bảy chữ ngắn ngủi lại bao hàm biết bao cảm xúc.
Anh ta thật sự còn sống, chấp niệm lúc trước của cô ấy quả nhiên đúng.
Trong lòng luôn có một thanh âm nói với cô ấy rằng anh ta chưa chết.
Không tìm được thi thể, anh ta chắc chắn còn sống, cho dù hy vọng nhỏ nhoi chỉ là một phần một nghìn , cô ấy vẫn kiên trì chờ đợi Người khác có thế tin Cố Thiện Linh đã chết, nhưng cô không tin.
Một khi đến cả cô ấy cũng thừa nhận, khác nào thừa nhận bản thân không có chồng, đứa nhỏ mình sinh ra không có bố.
Một niềm tin, cho cô ấy hy vọng chờ đợi mỏi mòn trong suốt sáu năm.
Trưa có chồng đã có thai, chịu đựng không biết bao lời đồn thổi.
Anh ta còn sống, vì sao không đến tìm cô ấy?
Sao anh ta lại nhẫn tâm đến vậy?
“Thanh Hoàn.
Gặp lại người yêu cũ, Cố Thiện Linh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
Giờ phút này, tất cả những lời nói đều không còn giá trị Vào thời điểm cả hai không biết phải nói gì thì có người đi tới.
Josh đi đến sân bay, nhìn thấy cảnh tượng này, trong nhất thời liền hiểu được ba người nhà bọn họ đã nhận ra nhau.
“Kia…Xe tôi ở kia…Tôi đi về trước”
Anh ta vốn dĩ định bảo ở trên xe chờ, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy ba người bọn họ gặp nhau, nhất định có nhiều chuyện để nói Anh ta tốt nhất vần nên đi trước thì hơn Không nghĩ đến Cố Thiện Linh lại nói với anh ta: “Anh lên xe trước đi, đợi một lát nữa tôi liền đến tìm anh”
“Tôi không vội, anh cứ mời cô Ôn Thanh Hoàn ăn cơm một bữa, ở bên cạnh đứa nhỏ lâu một chút. Không gấp gáp quay về, chuyện của công ty tôi có thể ứng phó.
Josh mềm lòng, anh ta biết Cố Thiện Linh bị mất tự do nhiều năm như thế, bây giờ cũng nên cho anh ta chút không gian Bất luận anh ta lựa chọn ai thì .Josh đều tôn trọng quyết định đó.
Huống hồ, Cố Thiện Linh là người trọng tình nghĩa, biết đâu ở cùng một chỗ với Ôn Thanh Hoàn lại khiến cho tâm trạng của anh ta tốt lên, công việc cũng trở nên suôn sẻ hơn.
Chỉ cần như vậy, anh ta đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi.
Anh ta xoay người định rời đi, cảm nhận được có một đôi mắt đang gắt gao nhìn về phía mình.
Anh ta nâng mi mắt liên bắt gặp ánh mắt của Ôn Thanh Hoàn, bốn mắt giao nhau.
Josh lịch sự gật đầu, xem như là chào hỏi, sau đó dời đi.
Cố Thiện Linh bế đứa nhỏ tiến lên, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi rồi nói chuyện.”
“Trước tiên gửi đứa nhỏ đi chỗ khác, em sợ… những lời anh nói sẽ khiến nó không chịu đựng được.”
Ôn Thanh Hoàn chua xót nói, dường như đang nghĩ đến tương lai của chính mình.
Cố Thiện Linh nhìn cô, cười một cách cô đơn, trái tim đau xót vô cùng.
Anh ta không nói nhiều, đưa Cố Gố trở về công ty, sau đó tìm một nhà hàng Trung Quốc.
Ôn Thanh Hoàn còn nhớ rõ khẩu vị của Cố Thiện Linh, đây chính là những món năm đó anh ta thích.
Anh ta thích những món ăn nhẹ nhàng.
Gọi món xong, cô ấy hơi lúng túng, vội vàng gọi nhân viên lại, hỏi: “Em… Em quên mất, đã sáu năm không gặp anh, khẩu vị của anh không chừng cũng đã sớm thay đổi. Anh..
Anh nhìn xem thích ăn món gì thì gọi món đó.”
“Không cần, khẩu vị của anh không thay đổi”
Sự cẩn thận của cô ấy rơi vào mắt Cố Thiện Linh khiến cho anh ta đau lòng.
Cô gái này đã từng tràn đầy sức sốn: chủ kiến riêng, không hề nương tựa vào bất cứ một ai.
Trước mặt mọi người thì mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt anh ta, lại chỉ là một cô gái yếu đuối tầm thường.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, sáu năm đã bào mòn đi tính cách của một người con gái bản lĩnh.
Sáu năm này… Cô ấy không có ai để dựa vào, lại còn phải chăm sóc Cố Cố, thật sự rất vất vả.
Cho dù anh ta có âm thầm giúp đỡ, cũng không thể bù đắp lại những những sai lâm của bản thân.
Đồ ăn không ai động đũa, bầu không khí có chút nặng ni Cuối cùng, vẫn là Ôn Thanh Hoàn lên tiếng trước.
“Thật ra… Mấy năm nay em chưa từng.
thừa nhận việc anh đã chết, bởi vì em luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh”
“Tập đoàn Ôn Phước đều do bố em quyết định, vài lần lâm vào khó khăn, tuy nhiên đều có thể hóa nguy thành an. Những người hợp tác nói rằng anh đang niệm tình cũ mà giúp đỡ nhà em, nhưng em không tin. Em tìm mọi cách điều tra, lại không thể tra ra cái gì”
“Hiện tại nghĩ đến…Là anh giúp em, đúng không? Những người đó sợ anh, cho nên mới ra tay giúp đỡ nhà họ Ôn.”
“Đúng, đây là điều duy nhất anh có thể làm vì em”
Cố Thiện Linh thấp giọng nên tiếng, trong lòng tràn đầy áy náy.
“Em chưa từng đến Đà Nẵng để thäp hương cho anh hay đốt quần áo cùng những di vật, em sợ… Nếu như ngay cả em cũng nghĩ anh đã chết, vậy thì anh sẽ thật sự chết.
Nhưng cuối cùng em vẫn đến đó, đưa Cố Cố về nhận tổ tông, ngôi mộ ngày ấy… Không phải mộ của anh?”
“Đúng, em đã phát hiện ra”
“Cũng không phải, em không có bất cứ nghỉ ngờ nào. Là em luôn cảm nhận được hơi thở của anh, ánh mắt của anh… Năm đó cùng anh đến Hồ Chí Minh, em liền hiểu được chúng ta ở chung với nhau hơn mười năm, anh là người đàn ông duy nhất của em, em đã quá quen thuộc với nó, thậm chí còn quen thuộc hơn cả bản thân mình..”
“Cho nên, ngày ấy tham gia bữa tiệc đặc biệt của nhà họ Lâm, em đã nhận ra anh. Lúc đó em đã nghỉ ngờ anh còn sống, nhưng Khả Hàn Châu lại nói răng anh đã mất. Em không điều tra rõ ràng, không phải vì em tin vào những lời này, mà là em sợ… Nếu như em cố gắng điều tra, kết quả sẽ khiến em đau lòng.”
“Trừ khi anh mất trí nhớ mới quên em, nếu không tại sao anh không dám đến tìm em”
“Như thế… Em thà tình nguyện nghĩ rằng anh đã chết còn hơn…”
Ôn Thanh Hoàn cố kìm nén nước mắt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, không thể hiện bản thân là người yếu đuối Sáu năm trước cô ấy đã khóc cạn nước mắt, hiện tại… Nước mắt đối với cô ấy mà nói đã trở thành thứ quá xa xi Hơn nữa… Trước mặt người đàn ông mà Ôn Thành Hoàn yêu, cô ấy không muốn để lộ ra dáng vẻ sỉ tình khiến cho anh ta thương hại.
Cho dù có thua, cũng phải thua một cách quang minh lỗi lạc, xinh đẹp.
Trước kia, cô ấy luôn cảm thấy việc Cố Thiện Linh bỏ lại một mình cô ấy sẽ khiến cho cô ấy không sống nổi.
Nhưng hiện tại, cô ấy mới phát hiện ra, khi anh ta rời xa, ngoài việc trái tim trở nên trống rỗng thì những ngày tháng còn lại đều trôi qua một cách bình thường.
Vồ nhà họ Ôn, vì Cố Cố, cô ấy nhất định phải sống thật tốt.
“Nếu không phải vì Thành Trung rơi vào tình trạng nguy hiểm, anh nghĩ bản thân cũng sẽ không công khai mình là Cố Thiện Linh, em cũng sẽ không gặp mặt anh. Anh nghĩ chỉ cần còn sống thì sẽ đi gặp em cùng Cố Cố. Nhưng khi ở bên cạnh .Josh, anh phát hiện bản thân không thể rời bỏ anh ấy”
“Chuyện tình cảm của anh cùng .Josh.
Không biết em đã nghe nói chưa”
“Anh nói cho em biết, người đàn ông em đang yêu… Lại đi yêu một người đàn ông khác?”
Ôn Thanh Hoàn dùng giọng nói run rẩy hỏi.
Chuyện này… Đối với cô ấy mà nói, chính là một đòn đả kích trí mạng.
Hai người đã có một đứa con, nhưng hiện tại Cố Thiện Linh lại nói anh ta đang yêu một người đàn ông khác.
Anh ta không rõ ràng về xu hướng tình dục của mình sao? Cô ấy là một người phụ nữ, vậy mà lại thua một người đàn ông?