Chương 955
“Cô Linh, Hứa Trúc Linh” Khương Anh Tùng đuổi theo nhưng đứa bé trong tay cứ khóc ầm ï lên khiến anh ta luống cuống tay chân không thể bận tâm cả hai bên được.
Cô vội ra khỏi phòng chờ, bên ngoài không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung đâu nữa.
Cô lập tức chạy đến hỏi bảo vệ, họ nói Cố Thành Trung đã đưa người xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Cô ấn thang máy thì thang máy chậm quá nên cô đành phải đi thang bộ.
Ngay lúc cô từ bỏ việc chờ thang máy thì thang máy đi lên tới. Cửa mở ra, bên trong thấy Cố Thành Trung đang đứng.
Anh đang cau mày lại, thậm chí nhìn dữ tợn như muốn giết người. Người phụ nữ này không thể giữ lại được. Vốn dĩ anh không biết Hứa Trúc Linh đã đi xuống dưới băng cầu thang bộ…
Cố Thành Trung chạy tới phòng chờ thì chỉ nhìn thấy một mình Khương Anh Tùng đang ốm đứa bé với vẻ mặt khó xử, còn bên cạnh anh ta không thấy bóng dáng của Hứa Trúc Linh đâu.
Trong chớp mắt, anh cảm thấy trái tim căng thẳng nên vội bước tới hỏi đồn: “Trúc Linh đâu?”
“Cô Linh đi ra chỗ kiểm tra an ninh rồi, anh không thấy sao?”
“Cái gì?” Anh cau mày lại, lập tức ra ngoài tìm kiếm.
Anh đang chuẩn bị đi xuống dưới tầng hầm để xe thì không ngờ lại thấy Hứa Trúc Linh từ trong nhà vệ sinh của sân bay đi ra.
Trong khoảnh khắc anh nhìn thấy cô thì trái tim như ngừng đập của anh trong chớp mắt đã yên tâm trở lại.
Anh từ xa bước đến, ôm cô vào lòng. Anh dùng sức ôm chặt cô lại.
Anh ôm chặt đến nỗi khiến cô nghẹt thở, giống như muốn ôm chặt cô đến tận xương tủy vậy.
“Khụ khụ… Anh sao vậy?” Cô hỏi anh bằng vẻ tội nghiệp.
“Em đã đi đâu vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Em đi tìm anh, em càng nghĩ càng thấy không đúng nên đoán có lẽ đối phương là bọn buôn người. Nhưng sau khi em đi ra không tìm được anh thì đi vào nhà vệ sinh. Anh đã đuổi được người kia đi rồi, có phải cô ta là kẻ lừa bịp để vòi tiền hay không?”
“Cô ta là người điên, con của cô ta vừa mới chết nên thấy ai ôm con cũng nói đó là con của cô ta. Bảo vệ nói cô ta đã như vậy không chỉ một hai lần mà rất nhiều lần rồi. Vì con của cô ta gặp chuyện không may ở sân bay nên mỗi ngày cô ta đều tới chỗ này”
“Thì ra là như vậy à, thật tội nghiệp quá. Anh đừng làm khó.
cô ta chứ, cô ta sống cũng không dễ dàng gì. Nếu em không còn con nữa thì có lẽ em cũng hóa điên mất”
“Anh sẽ không cho em hóa điên đâu” Cố Thành Trung nói rõ từng chữ từng chữ một, mỗi chữ thấm sâu vào tai cô như là rượu ngon lâu năm vậy.
Cô nghe thấy thế thì nở nụ cười si mê ngây dại nói: “Con của chúng ta đang yên đang lành, sao em lại hóa điên chứ.
Được rồi được rồi, chúng ta mau trở về đi. Em cảm thấy ở lại thành phố này đã đủ lâu rồi, về nhà vẫn là thoải mái nhất”
“Ừ, chúng ta về nhà đi” Anh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm, nắm chặt tay của cô.
Anh quan sát trên mặt cô thấy không có biểu hiện gì đáng nghỉ.
Xem ra cô đã không gặp được người phụ nữ kia.
Bọn họ ngồi máy bay trở về, đến Đà Nẵng đã là buổi chiều.
Đứa bé uống sữa xong đã díp mắt đi ngủ.
Trong nhà, phòng ngủ cho trẻ con đã được chuẩn bị từ sớm. Một căn phòng màu lam, còn một căn phòng màu hồng nhạt.
Căn hồng nhạt tạm thời không cần dùng đến nên trước mắt cứ để đó.
Căn phòng màu lam này là do ông cụ Sâm tự mình tham gia thiết kế, nước sơn của tường đều là do chính tay ông cụ quét. Không khó để nhận ra bên trong căn phòng đều là phong cách mà ông cụ yêu thích.
Ngược lại mẹ của anh không hề xứng với chức vụ bà nội chút nào, dường như không hề chuẩn bị cho đứa bé bất cứ một món quà nào cả.