Chương 1382
“Hai vị có thể đưa ra một câu trả lời cho đông đảo độc giả mạng được không? Mọi người đều đang rất quan tâm đến trạng thái tình cảm của hai người.”
Các phóng viên không ngừng đưa ra. | câu hỏi, tuy giọng điệu có hơi hùng hổ, nhưng đều là vì có mục đích tốt, không mong muốn hai người sẽ tách ra.
“Chúng tôi.”
Hức Trúc Linh chuyển mắt nhìn xoáy sâu vào người đàn ông bên cạnh, rồi dịu dàng nói: “Chúng tôi đang chuẩn bị ly hôn”
“Gì cơ?”
Vừa dứt câu, thì toàn trường đều xôn xao: “Vì sao vậy ạ? Đến cùng là do lỗi của bên nào vậy?”
“Tình cảm của chúng tôi không có nảy sinh vấn đề, không có ngoại tình, cũng chẳng có tan vỡ, chỉ là trên phương diện của gia đình xảy ra một chút vấn đề mà thôi. Xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người, sau khi tách ra chúng tôi vẫn sẽ đối xử tốt với nhau như sa”
“Còn về việc chị hỏi vì sao Cố Thành Trung không giúp đỡ tôi, thì là vì anh ấy tin tôi độc lập tự chủ, có thể tự hoàn thành tất cả, điều này đến từ sự tín nhiệm tuyệt đối của một người chồng dành cho vợ của mình.”
“Nếu đã không có vấn đề, còn tin tưởng lân nhau, thì vì sao phải ly hôn vậy ạ? Hai người chính là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong mắt người khác đó! Biết bao nhiêu người bởi vì hai người, nên mới có niềm tin vào tình yêu, mà hai người…”
Lời nói của phóng viên còn chưa dứt, Hứa Trúc Linh đã nhịn không được mà hỏi lại: “Vì sao phải dựa vào người khác thì mới có thể tin vào tình yêu?
Người khác hạnh phúc viên mãn thì liền tin là có tình yêu, nếu người khác ly hôn chia cách rồi, thì chẳng lẽ sẽ không dám yêu nữa sao? Tôi thật sự sự rất biết ơn sự chúc phúc của mọi người dành cho chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận hết rồi.”
“Tình yêu là thứ mà bản thân bắt buộc phải tự đạt được, chứ không phải nhờ vào người khác mà đạt được. Cho dù tôi và Cố Thành Trung có chia cách, thì tôi cũng vẫn sẽ luôn tin vào tình yêu như trước. Tin rằng rồi sẽ có một người, ăn mặc đẹp đế hiện ra ở trước mắt tôi, tay cầm hoa hồng đỏ, quỳ một chân xuống, ở dưới những ánh nhìn chăm chú của mọi người mà hỏi cưới tôi làm vợ.”
Cô thản nhiên nói, khóe miệng cong lên đầy dịu dàng.
Cố Thành Trung, anh nghe thấy rồi chứ? Ở trước mặt nhiều người như vậy, có cho anh nói bậy, thì anh có thể suy tính nhanh được chắc.
Cô nhìn về phía anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt sâu xa, bên trong chứa đầy vẻ âm u, không để lộ ra suy nghĩ.
Cô chỉ có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay cùa anh, vô cùng nóng hổi, từ từ truyền đến, sưởi ấm toàn thân.
“Ông Cố… Ông có ý kiến gì không?
Chẳng lẽ chuyện này thật sự không còn đường cứu vãn được nữa sao?”
“Ừm, tôi đều sẽ ghi nhớ những gì cô ấy nói.”
“Ghi nhớ sao? Ghi nhớ gì vậy?”
Các phóng viên hết sức mông lung.
Hức Trúc Linh nghe thấy lời này, thì lộ ra nụ cười nhạt vô cùng quyến rũ.
Ở trong mắt phóng viên, hai vị này thật sự không giống với người phải ly hôn chút nào, vì trong ánh mắt nhìn về phía nhau, vấn ngập tràn tình ý, kéo dài một cách rõ ràng.
Mà mặt cũng không đỏ lên, thì có thể thấy được ly hôn cũng không có khúc mắc gì.