TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1406

Chương 1406

“Không có hạng mục lựa chọn này, lựa chọn thứ ba chính là anh ở lại đây chung chăn chung gối với em.”

“Em coi như anh lợi hại. Anh không đi ra đúng không? Vậy em đi ra ngoài!”

Cô đứng dậy rồi rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông đó túm lấy cổ tay.

Một giây sau cơ thể của cô bị ném lên giường, thân hình cao lớn của người đàn ông đè lên người cô.

Cho dù qua bộ quần áo nhưng cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người anh.

Rõ ràng vẻ mặt anh tái nhợt, nhưng hết lần này đến lần khác cơ thể đều nóng hầm hập rất đáng sợ, giống như là bếp lửa lớn vậy.

Đôi mắt phượng của anh sâu thăm thẳm, bên trong đôi mắt đó còn lóe lên ngọn lửa dục vọng hừng hực.

Cô ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, cô muốn giấy dụa nhưng lại bị người đàn ông này ép chặt lại.

“Đừng cử động linh tinh.” Lời nói này mang theo giọng điệu trách mắng: “Hứa Trúc Linh, có phải em đã quên mất anh là một người đàn ông bình thường và muốn phụ nữ hay không? Nếu như em cử động linh tinh nữa thì anh thật sự muốn ăn em đó, ngay ở nơi này!”

“Anh..” Hứa Trúc Linh nghe thấy lời nói uy hiếp này thì tức giận không có chỗ nào phát tiết ra. Cô nghiến răng, khóe mắt lập tức đỏ bừng: “Anh chỉ biết ức hiếp em, cũng không biết nhường nhịn một chút!”

“Khi em bị Phó Minh Tước bắt đi, em luôn lo lắng cho anh. Cho dù anh ta nói với em rằng anh cố tình để anh ta rời đi, anh cố tình để anh ta giúp bắt cóc em đi nhưng em vần không tin. Em muốn đích thân hỏi anh, em tin anh, em chỉ tin anh! Nhưng anh lại mập mờ không rõ ràng gì với Tạ Quế Anh, nếu như không phải Ngọc Vy nói cho em biết thì em thật sự sắp từ bỏ rồi.”

“Em có thể hiểu anh, có thể tôn trọng anh, nhưng em không thể nào coi như không nhìn thấy những tủi thân của em. Em không nợ nhà họ Cố các anh, cho nên nhà họ Cố các anh không thể có lỗi với eml”

“Cố Thành Trung, anh ức hiếp em như vậy. Anh đúng là đồ không có lương tâm!”

Cuối cùng cô cũng nói ra hết những lời nói trong lòng, giọt nước mắt trong suốt lấp lánh làm ướt cả cái gối.

Cố Thành Trung nhìn thấy những giọt nước mắt đó, trong lòng anh run rẩy rất dữ dội.

Cơ thể của anh lập tức căng thẳng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường lạnh lo.

Cuối cùng anh trút một hơi, lén thở dài một tiếng.

Anh bất lực vùi đầu vào trong hõm vai của cô, nặng nề nói: “Hứa Trúc Linh, anh bị đánh tơi bời nên đành nộp vũ khí đầu hàng. Chỉ cầu xin em… Chỉ cầu xin  em có thể tha thứ cho anh, đừng rời bỏ anh có được không?”

“Trúc Linh à, đừng khóc nữa, là anh sai. Là anh làm không tốt nên khiến em chịu bao nhiêu uất ức như vậy. Anh suy nghĩ không chu toàn, anh chỉ muốn cho em bình yên. Nếu như em ở lại bên cạnh anh, em cũng sẽ bị trúng độc. Thậm chí Tạ Quế Anh còn lợi dụng mẹ để ra tay với em.”

“Phó Minh Tước là điều ngoài ý muốn, anh tưởng anh ra là con người đợn giản cho nên mới để cho anh ta đưa em đi. Nếu như anh biết em gặp nguy hiểm thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để đi cứu em.”

“Trúc Linh à, anh nợ những tủi thân uất ức của em, anh sẽ… dùng hết quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho em.

Không biết em có cho anh cơ hội hay không.”

“Được chứ, anh đi ra ngoài xuống tầng rồi rời khỏi nơi đây.”

Cô lau giọt nước mắt, nói với giọng điệu buồn bực khó chịu.

“Không được, tối nay anh phải ở lại nơi này.”

Đọc truyện chữ Full