Chương 1409
Mình đã quá sơ suất, thật sự quá sơ suất.
Đàn ông ba mươi tuổi như hổ như sói!
Cố Thành Trung kỳ cọ cơ thể giúp cô, nhìn những dấu răng trên mu bàn †ay của cô mà vô cùng đau đớn.
“Sao em lại cắn mình thành thế này?”
“Anh vẫn còn không biết xấu hổ mà nói sao?
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời nói này thì tức giận đến run cả người, trừng mắt .
liếc nhìn với ánh mắt hung ác.
“Lần sau cắn anh đi, em cắn lên cơ thể em anh rất đau.”
Đôi bàn tay lo lớn của anh khỏe sờ lên gò má cô.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì cũng không khách khí nữa, cô túm lấy bàn tay to lớn của anh mà cắn.
Cô cắn rất mạnh, mặc dù không thấy máu nhưng cô biết mình dùng sức cắn độc ác như thế nào.
Mà anh chỉ nhíu mày, đầu lông mày đè xuống. Anh không hề hành động gì cả, thậm chí không có tiếng kêu rên.
Cô lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị nên buông tay anh ra.
“Cố Thành Trung, anh đúng là tẻ nhạt.”
“Anh làm sao?”
“Anh đau đớn thì cứ nói ra, mệt mỏi thì cứ hét lên. Tại sao… Anh luôn nhân nhịn?”
“Trúc Linh, anh có thể kể khổ với bất kỳ ai nhưng không thể làm như vậy với em. Anh chính là bầu trời của em, anh muốn chống đỡ mọi thứ và không thể để cho em cảm thấy anh rất yếu đuối được.”
“Nhưng anh cũng không phải là anh hùng sắt thép, anh tưởng anh có thể gánh vác tất cả mọi thứ sao?”
“Cho dù không gánh vác nổi thì cũng không đến lượt eml”
Anh nói những lời này chắc như định đóng cột, không dễ dàng gì mà xen vào được.
Giọng nói này không phải là thương lượng bàn bạc mà là ra lệnh, nó lập tức khiến cô nghẹn lời.
Một người đàn ông yêu bạn sâu đậm, cam tâm tình nguyện che gió che mưa cho bạn và không muốn để cho bạn chịu một chút đau khổ gì.
Nhưng cô muốn kề vai sát cánh với anh…
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến tính cách của Cố Thành Trung nói gì cũng sẽ không nghe nên cô hà cớ gì phải phí lời.
Bởi vì vấn đề này mà không biết hai người họ đã tranh cãi bao nhiêu lần, mỗi một lần ngoài miệng Cố Thành Trung nói đồng ý nhưng từng hành động của anh thì mỗi lần đều sắp xếp ổn thỏa cho cô. Nhưng phong ba bão táp dù có lớn như thế nào đi nữa, khi đến chỗ cô cũng đều là những chuyện nhỏ nhất.
Mà cô không thể nào đi chỉ trích anh, bởi vì anh yêu mình nên mới làm như vậy.
Làm sao… mình lại đả kích trái tim yêu mình sâu đậm như vậy?
Cô nghiêng đầu không để ý đến anh, trong lòng cũng vô cùng giống anh.
Cố Thành Trung nhếch khóe môi lạnh nhạt, cũng nhận ra thái độ của mình cứng rắn quá khiến cho cô cảm thấy không được thoải mái.
“Trúc Linh, nếu như em cảm thấy tức giận thì em cứ mắng anh, bắt anh nấu cơm và quét dọn vệ sinh có được không?”
“Nói như vậy giống như cuộc sống này không phải của anh, giống như em không thể măng anh được vậy!”
“.
Cố Thành Trung bất lực gãi mái tóc ngắn, nói: “Trúc Linh à, em cho anh một lối thoát có được không?”