Chương 1431
Tất cả mọi người đều được đặt ở phía trước, anh lo liệu cho họ từ đầu đến cuối nhưng chưa chắc đã nhớ đến bản thân mình.
Cố Thành Trung như vậy thực sự khiến người khác quá đau lòng.
Anh giống như núi Thái Sơn vậy, cho người ta cảm giác cao ngất, nhưng cô biết trong lòng anh cũng có phần mềm yếu chỉ cần vừa đâm vào là sẽ thấy đau.
Khi Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, anh rơi vào im lặng thật lâu.
Hứa Trúc Linh nói đúng, cho dù anh không thích, nhưng anh phải thừa nhận rằng Hứa Trúc Linh của hiện tại là do chính anh tạo ra.
Ngay từ đầu rõ ràng anh có thể buông tay vì anh biết cô muốn có một cuộc sống như thế nào.
Nhưng anh lại không nỡ, không muốn buông tay và ép buộc cô bước vào cuộc sống của anh, dùng những hành động thiết thực để dạy cô rằng thế giới này thật nham hiểm cùng với những âm mưu của những người giàu có.
Lế ra cuộc sống này cô có thể sống hạnh phúc theo ý mình, và cô sẽ không báo giờ phải sợ hãi như bây giờ.
Chỉ là khi hối hận thì đã quá muộn.
Anh cũng không muốn hối hận, đã trải qua ba năm có cô bên mình thì dù anh chết đi cũng sẽ không hối tiếc.
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng như muốn khắc cô vào sâu †rong xương tủy.
“Cố Thành Trung… anh hứa với em đi, hứa rằng anh nhất định không được từ bỏ bản thân, từ bỏ em.”
Cô vòng lấy cổ anh và vùi đầu vào vai anh.
Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vân không thể ngừng rơi thấm ướt quần áo của người đàn ông bên cạnh.
Cảm nhận được nước mắt nóng như thiêu như đốt của cô, trái tim anh khẽ run lên.
“Hứa Trúc Linh, có em ở đây, anh không dám chết.”
“Cố Thành Trung, trước đây em sợ nhất là mấy chuyện ma quỷ, nhưng bây giờ em không sợ ma quỷ cũng không sợ kẻ ác, chỉ sợ khi em tỉnh lại thì sẽ không gặp được anh. Em sợ răng tin tức về cái chết của anh sẽ được phát trên TV, sợ rằng anh sẽ bỏ em mà đi khiến em vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy anh.”
Giọng cô khàn khàn và nghẹn ngào, giọng điệu chất chữa đầy sợ hãi.
Nghe thấy thế thì trái tim anh trở nên nặng trĩu.
Đôi bàn tay to đưa lên mái tóc của cô và nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng sợ, anh sẽ ở đây, sẽ luôn ở đây. | Hứa Trúc Linh nghe vậy liên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Gô vẫn nhớ những lời thê nguyện trong đám cưới.
Dù là khi thịnh vượng hay là lúc gian nan, họ cũng sẽ không bao giờ tách rời nhau.
Cô muốn nắm lấy tay anh, cùng nhau già đi, cùng anh đi thật lâu đến hết cuộc đời.
Mãi đến năm giờ chiều Hứa Trúc Linh mới rời đi, cô bước lên xe trong tâm trạng hỗn loạn.
. Khương Anh Tùng tiễn cô trở lại nhà hàng, lúc này là lúc cửa hàng bận rộn nhất.
Chỉ là cô không có ý định nấu nướng mà cứ đứng hóng gió bên cửa sổ.
Châu Vũ thấy tâm trạng của cô không tốt liền hỏi: “Chị Trúc Linh, chị không sao chứ?”
“Không có gì.”
“Có phải… là do anh Trung không?”