Chương 1452
“Tôi cứ nghĩ… bao nhiêu ngọt ngào trong quá khứ có thể bù đắp cho hiện tại đắng cay, nhưng hiện tại tôi mới biết, hoàn toàn không phải. Thay vì khiến tôi cứ phải lo lắng vì anh có thể chết bất kỳ lúc nào bây giờ thì không bằng… tôi xem như không có người chồng này, hai chúng ta, dứt khoát cắt đứt đi.”
Cô tùy ý lau lau mắt, khuôn mặt nhòe lệ.
Cô xấu hổ đứng dậy từ dưới đất lên, bởi vì chân yếu mà suýt chút nữa thì ngã, cũng là Cố Thành Trung đã giúp cô vững vàng.
“Đừng chạm vào tôi.”
Cô gầm lên và đẩy mạnh tay anh ra.
Cô quay lại định mở cửa, nhưng người đàn ông đã ấn mạnh cửa.
“Rốt cuộc là anh còn muốn tôi phải làm như thế nào?”
Cô mờ mịt nhìn anh trong làn nước mắt…
Hận anh ta, biến mình thành thế này, như một gã hề, hệt như một oán phụ.
“Hứa Trúc Linh, rốt cuộc em có hiểu không, em sóng vai cùng anh thì em sẽ thế nào đây?”
“Còn có thể như thế nào chứ, cùng lắm thì chết cùng anh thôi? Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ…”
“Anh sợi”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung lạnh giọng ngắt lời.
Cô có chút sửng sốt, vì anh chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cô.
Cô ngước mắt nhìn anh, sắc mặt anh âm trầm nghiêm túc, đôi mày kiếm nheo lại.
Đôi mắt cuộn thâm thúy, ẩn chứa một cơn sóng cuồn cuộn bên trong.
Mãnh liệt như vậy, bóng dáng cô phảng phất phiêu dạt bên trong, như thể một giây tiếp theo sẽ bị vùi dập tan nát.
Cố Thành Trung dùng sức năm lấy cổ tay cô, ấn vào lồng ngực anh.
“Hứa Trúc Linh, em nói đúng, kết quả xấu nhất là chúng ta cùng nhau chết, em không sợ nhưng anh sợ! Anh sợ em chết, cho dù anh phải một mình cô độc rời đi, anh cũng muốn em có thể sống thật tốt!”
“Nếu như anh không còn nữa thì em sống còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
“Có, em có! Em có vô số lý do để sống. Em có nhà họ Quý, em có Cố Hy, em có Ngọc Vy, có Bạch Minh Châu, dù có tệ đến đâu đi nữa em vẫn còn có Diên, còn có Ngôn Phúc Lâm!”
“Đó đều là đường lui của em, còn anh, anh không còn đường lui, đường lui của anh chỉ có em thôi, em có hiểu không?”
“Anh từ lâu đã không còn sợ chết, từ bảy năm trước khi anh được vớt lên từ biển, khi biết được Cố Thiện Linh đã chết, anh cũng như đã chết đi. Anh sống chỉ vì muốn báo thù cho anh hai.
Anh hai còn sống, anh sống còn để bảo vệ nhà họ Cố, bảo vệ em! Anh chết, nhà họ Cố còn có Cố Thiện Linh. Nhưng nếu em chết, thì anh không còn gì nữa!”
“Anh có người nhà mà…”
“Người nhà không quan trọng với anh! Hứa Trúc Linh, anh như một con rối, từ lâu anh đã không còn ý nghĩa để sống, thứ có thể khiến anh chống đỡ chỉ là thù hận. Tình thân đối với anh là gì chứ? Là tuổi thơ lang bạt kỳ hồ, hay là dòng máu đã sinh ra anh? Bọn họ sinh ra anh, nhưng không có ân dưỡng dục, đều là anh và anh hai nâng đỡ lẫn nhau, khó khăn lắm mới có thể sống sót được.”