TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1626

Cô bất giác thở phào một hơi rồi nói: “Thế thì em phải nhanh chóng khỏe lại nhé, em là bà chủ nhỏ ở nhà hàng của chị đó, mấy ngày cuối năm này chúng ta còn phải chia chác tiền lãi nữa.”

“Tất nhiên rồi, em còn chưa học được tay nghề của chị Trúc Linh thì còn lâu mới cam tâm!”

Bầu không khí cứng nhắc, nặng nề trong phòng bệnh cũng dần dần dịu lại, hai người cũng bắt đầu nói chuyện vui vẻ hơn.

Nhưng hai người bọn họ sẽ không †hể nào ngờ được rằng, tất cả mọi việc trong phòng bệnh đều nằm trong lòng bàn tay của Hắc Ảnh.

Anh ta đeo tai nghe, nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, nhìn chằm chằm vào nụ cười đã lâu không thấy của Châu Vũ trong màn hình, nụ cười của cô ấy giống như một đóa hoa sơn chi mềm mại đẹp mê người.

Vẻ mặt nặng nề của cũng dần được thả lỏng, ấn đường giãn ra, ngay cả khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

Cuối cùng thì… cô ấy cũng chịu cười rồi.

Ở trong phòng bệnh, Hứa Trúc Linh đang ngồi gọt cho cô ấy một quả táo, lại nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi liền nói: “Bó hoa hồng xanh này không tồi đó, đây cũng là do Hắc Ảnh chuẩn bị sao?”

“Vâng, mỗi ngày một bó, anh ta nói bầu không khí trong phòng bệnh trâm lặng quá nên muốn thêm chút màu sắc.

Em thấy ấy à, thứ cần thay đổi nhất không phải là hoa tươi mà là quần áo của anh ta thì đúng hơn, lúc nào cũng mặc âu phục đen rồi áo bành tô đen, nhìn anh ta như vậy mới làm cho không khí trầm lặng ấy, ai đó không biết còn tưởng em chết rồi nên anh ta phải về chịu tang em đấy.”

Hắc Ảnh ngồi trước màn hình, nghe thấy vậy liền cúi đầu nhìn áo bành tô của mình, ấn đường vừa mới hơi giãn ra lại tiếp tục nhíu chặt lại.

Quả đúng là màu đen không được may mắn cho lắm!

Thế là anh ta lập tức nhắn tin cho cấp dưới, nói với bọn họ bây giờ ngay lập tức mang mấy bộ quần áo khác đến đây, ngoại trừ màu đen ra thì tất cả những màu sắc còn lại đều được.

Tin nhắn vừa mới được gửi đi, Hắc Ảnh nghĩ ngợi một chút rồi lại gửi tiếp thêm một tin nữa.

“Màu trắng cũng không được!”

Màu trắng cũng giống như đang đi chịu tang nên anh ta cũng không mặc màu trắng!

Bên này Hắc Ảnh vừa mới ra lệnh cho đàn em xong thì Châu Vũ ở bên kia vân còn đang tiếp tục nói xấu anh ta.

“Tính tình của Hắc Ảnh cực kỳ cực kỳ xấu xa, em thực sự đã rất cố gắng để làm cho anh ta thay đổi nhưng cho dù em cố gắng đến mấy thì anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu nghe. Tính khí xấu xa, sắc mặt lại càng xấu hơn nữa, cứ như là người khác nợ anh ta một đống tiền vậy, bạo lực, thô lỗ, kể cả con gái mà anh ta cũng không chịu đối xử dịu dàng hơn một chút nào!”

“Rõ ràng là giống y hệt anh Trung nhưng tại sao lại không làm cho người khác yêu thích như anh ấy chứ? Em thấy rõ ràng anh ta vẫn là một người man di trong xã hội nguyên thủy, đến tận bây giờ vẫn chưa tiến hóa thành công.”

“Hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, 33 tuổi rồi, thời kỳ mãn kinh cũng sắp đuổi đến trước rồi! Mọi người đều nói ba tuổi là một thế hệ, em với anh ta căn bản cách nhau cả một Thái Bình Dương đó được không hả? Suy nghĩ không đồng điệu, tốn cả sức lực khai thông!”

“Còn gì nữa không?”

Hứa Trúc Linh nhướng mày, mỉm cười dịu dàng nhìn cô ấy.

Tuy Châu Vũ không ngừng nói xấu anh ta nhưng cảm giác yêu một người là thứ không ai có thể che giấu được.

Đọc truyện chữ Full