TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1647

Chương 1647

“Nhưng hình như hôm nay em lại biết được một bí mật động trời của anh rồi, đại ca… anh muốn giết em để giết khẩu sao?”

Nhạc Tư đi theo Phó Thiết Ảnh biết bao năm nay nhưng chưa từng thấy anh †a để tâm đến một người phụ nữ nào như vậy.

Biết được càng nhiều thì cái chết càng có thể gõ cửa bất cứ lúc nào.

Cậu ta run rẩy đứng đó nhìn Phó Thiết Ảnh, nói không sợ chết là giả nhưng nếu như được chết trong tay anh †a thì Nhạc Tư cũng không sẽ không oán hận nửa lời, dù sao cậu ta cũng từng bị nhốt trong trường đấu vật lộn với đám dã thú tàn bạo, làm trò tiêu khiển cho đám người giàu có.

Hiện giờ có thể nhặt được cái mạng này để sống tiếp đã là điêu không dễ dàng gì rồi, cho nên cậu ta không dám ôm hận quá nhiều.

“Nhạc Tư, tại sao cậu lại không thể trở thành thân tín của tôi?”

“Không phải em không làm được mà là đại ca chưa từng tin tưởng ai, anh chỉ tin vào bản thân mình. Vì đại ca không dám giao điểm yếu của mình cho bất kỳ người nào, thực ra… anh cũng thấy sợ hãi, anh sợ sẽ bị thân tín của mình đâm một nhát sau lưng, vì thế nên anh kiêng dè mọi thứ.”

“Nếu đã như vậy, cậu cũng biết quan hệ của tôi và Châu Vũ rồi thì tự mình giải quyết đi.”

Phó Thiết Ảnh lạnh nhạt nói, đàn em đã theo anh ta mấy năm nay cũng chỉ như con chó con mèo không đáng nhắc tới, trực tiếp bảo cậu ta tự mình giải quyết.

Anh ta vứt con dao cắt trái cây lên bàn, đôi mắt phượng đẹp đế nhưng lại mang theo sự lạnh lùng bạc bếo, trong ánh mắt còn xoẹt qua một tia rét lạnh.

Nhạc Tư nhìn con dao cắt trái cây trên bàn bằng ánh mắt phức tạp, tuy cậu ta chưa từng được sống nhưng tín ngưỡng mà cậu ta luôn tin tưởng chính là nếu có một ngày đại ca yêu cầu cậu ta đi chết thì cậu ta cũng sẽ không dám sống sót.

Nhạc Tư vẫn còn nhớ khi đó trên người cậu ta toàn là máu, chỉ còn chút hơi tàn nằm co ro trong lồng tự sinh tự diệt.

Phó Thiết Ảnh nhìn thấy cậu ta liền nói: “Tôi mual”

“Tôi sẽ chữa trị vết thương cho cậu, sau này cậu đi theo làm đàn em của tôi.

Tôi bảo cậu sống thì cậu tuyệt đối không được chết. Tôi bảo cậu chết thì cậu nhất định không được sống sót, đã hiểu chưa?”

“Tôi chỉ thích những người có giá trị với tôi, còn những người vô dụng thì không nên xuất hiện trong tâm mắt của tôi.”

Nhạc Tư nhìn sâu vào ánh mắt của Phó Thiết Ảnh, sau đó dứt khoát cầm con dao cắt trái cây lên, cậu ta nhắm mắt thật chặt, không hề do dự đâm thẳng vào lồng ngực của mình.

Chỉ là dao vẫn còn chưa dính chút máu thịt nào thì đã phát ra một tiếng xoẹt, máu tươi hơi trào ra ngoài.

.Nhưng…

Con dao chỉ mới cắm vào được mấy ‘ milimet thì đã bị Phó Thiết Ảnh chặn lại.  Anh ta dùng tay không nắm chặt  lưỡi dao, ngăn không để con dao cắm vào sâu hơn rồi nói: “Từ giờ trở đi, cậu chính là thân tín của tôi.”

“Đại ca?”

Vào thời khắc này, cậu ta cũng quên cả đau đớn, kinh ngạc nhìn Phó Thiết Ảnh chằm chăm, cậu ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Thân tín…

Cậu ta trở thành thân tín của đại ca rồi, đây rốt cuộc là niềm vinh hạnh lớn đến như thế nào chứ?

“Đứng dậy đi, cậu qua cửa rồi.”

Đọc truyện chữ Full