TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1655

Hai người bưng hai đĩa sủi cảo đến bàn ăn, những món đồ tây lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Châu Vũ đưa bát nước chấm cho  Phó Thiết Ảnh, sau đó tự mình ngồi  xuống ăn uống no nê.  Cô ấy đói đến mức bụng cũng phải  kêu gào biểu tình rồi!  “Tôi gói nhiều lắm, chúng ta có thể dùng nó làm bữa sáng. Mỗi khi đến mùa đông, bố tôi thương mẹ tôi sáng nào cũng phải dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cả nhà trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, nên nhà tôi sẽ gói rất nhiều sủi cảo, đủ tất cả các loại khẩu vị. Như thế thì sáng dậy chỉ cần nấu một nồi nước, sau đó thả sủi cảo vào là mọi người đều có một bữa sáng nóng hôi hổi để ăn, hơn nữa mẹ tôi cũng không cần vất vả nữa.”

“Tôi gói xong rồi để trong tủ lạnh của nhà anh rất nhiều, bao nhiêu đó cũng đủ để anh ăn mấy bữa.”

“Được.”

Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt đáp lại một câu.

Sủi cảo rất ngon, rất nóng, vừa nuốt xuống liền cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.

Phó Thiết Ảnh vừa trở về, bên ngoài có tuyết rơi, thời tiết rất lạnh.

Về đến nhà thấy đèn vẫn sáng trưng, còn cô ấy ở trong bếp nấu cho mình một bát sủi cảo nóng hổi.

Có vẻ như… có điều gì đó đã thay đổi, nhưng dường như lại chẳng có gì thay đổi cả.

“Sau này em vẫn sẽ tiếp tục ngồi ăn sủi cảo cùng tôi chứ?”

Phó Thiết Ảnh ngước mắt, nhìn cô ấy rồi hỏi.

Những lời này khiến cô sững sờ hỏi, ngơ ngác nhìn người đàn ông đối diện.

Cô phản ứng lại rất nhanh, hoảng hốt tránh đi ánh mắt nóng rực của anh, nói: “Cho dù bệnh của anh đã khỏi rồi, tôi cũng cần quay về nhà, ở đây… lời này nghĩa là gì?”

“Em là của tôi.”

Anh nói thẳng: “Những thứ mà tôi muốn, nhất định sẽ đạt được, cho dù là người hay vật.”

“Nhưng tôi….là gì của anh? Cô giáo?

Hay là người qua đường? Cùng với những người phụ nữ tình duyên ngắn ngủi trước đây của anh có khác gì? Anh cần tôi sao? Thân thể hay là tình cảm?

Tôi bổ sung chỗ nào của anh?”

“Không phải anh đã nói rồi sao? Gặp dịp thì chơi, cần gì xem là thật. Anh sẽ không yêu bất kỳ người nào, tai sao lại trâm mặc không nói nên lời.

“Tôi cần một người phụ nữ.”

“Sau đó?”

“Ngoài việc yêu em, cưới em, cho ermï một thân phận ra, những thứ khác tôi đều có thể cho em, tiền bạc, địa vị, tôi có thể thỏa mãn về vật chất cho em, em hâm mộ Hứa Trúc Linh, anh sẽ khiến em sống tốt hơn cô ta.”

“Chỉ như vậy?”

“Em còn muốn như thế nào?”

Châu Vũ nghe anh ta hỏi như vậy, nhịn không được cười trào phúng.

Chế giêu anh ta quá ngây thơ rồi.

Ngắn ngủi cười nhạo một tiếng, đánh vào trong lòng Phó Thiết Ảnh, khiến tim anh ta run lên nhè nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tỉnh xảo đó lạnh như băng, ngay cả đôi mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.

Đôi môi đỏ giương lên một nụ cười sắc sảo mà sâu sắc.

Cô cúi đầu xuống không nói, không khí thoáng cái ngột ngạt căng thẳng.

Đọc truyện chữ Full