TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1856

Chương 1856

“ Được nửa tháng.”

“Bây giờ em cảm thấy như thế nào?”

“Không hẳn là bắn phát nào trúng phát nấy, nhưng ít nhất mỗi phát súng đều không bắn ra ngoài, cái bia cũng không bị trống nha.”

Cô không dám phóng đại.

“Đúng. Nhịp tim cao chính xác đến 98% trở lên. Thời gian ngắn như vậy đã được kết quả này là vô cùng tốt rồi. Đây chính là cửa ải cuối cùng, nếu như em thăng, lập tức em có thể hoàn thành việc học này.”

“Đấy là cái gì?”

Hứa Trúc Linh nhận ra được giọng nói của anh nghiêm nghị lại, tỉm cô cũng siết chặt lại, lo lắng nhìn anh.

Anh đứng vào khuôn trước mặt, trong khuôn chỉ lộ ra một cái đầu.

“Nếu như anh bị bắt giữ, em phải nổ súng giết chết người hành động kia.”

“Chuyện này…”

Bàn tay của Hứa Trúc Linh siết chặt, luống cuống nhìn lại anh.

Trước giờ đều luyện tập với người giả, đột nhiên chuyển sang người thật, cô cảm thấy rất lo lắng sốt sắng.

Hơn nữa mặc dù súng đạn cao sú không đến nỗi gây tổn thương đến người nhưng băn trúng cũng rất đau.

Cô cũng đã tự bắn một phát súng, da sẽ vừa đỏ vừa sưng đau, đau đến mức hồn bay phách lạc luôn.

Cô sợ mình sẽ đánh mất bình tĩnh lúc quan trọng rồi sẽ làm anh bị thương mất.

“Trúc Linh, em muốn tự bảo vệ bản thân, còn muốn cứu người khác. Nói không chừng sau này em còn có thể cứu anh nữa, bây giờ em sợ thế này thì mai sau phải làm sao?”

“Nhưng mà…”

“Hơn nữa em không cần dùng súng đạn cao su, mà hãy dùng súng thật.”

Cố Thành Trung rút từ trong túi ra một khẩu súng thật rất nặng, trực tiếp ném lại cho cô.

Hứa Trúc Linh vội vàng chộp lấy, hai tay siết chặt khẩu súng, lần đầu tiên cầm cô cảm thấy súng này thực sự rất nặng.

Còn hướng bắn vào anh sao, đừng có đùa nữa.

Cô vừa mới nhận được súng, lập tức ném nó xuống mặt đất.

“Trúc Linh?”

Anh cau mày lại, nhìn cô một cách khó hiểu: “Trên giấy tờ bộ đội, xét cho cùng thì cũng không đủ cho các hoạt động thực tế. Nhưng quả thực nếu có một ngày như vậy, em cần đi giải cứu con tin, ông trời không cho em bất cứ thời gian nào để do dự chần chừ đâu.

Mỗi giây phút em chần chừ, đối với con tin mà nói thì đều có thể phải chết.”

“Em cũng chỉ là luyện tập bắn thôi, cũng không cần nghiêm túc như vậy GIIIUIES8 Lời cô nói còn chưa dứt, đã bị Cố Thành Trung nghiêm nghị cắt lời.

“Đây không phải là luyện tậ0. Bây giờ em không làm được thì sau này cũng sẽ không làm được.”

“Cầm lên!”

Anh mang giọng ra lệnh nói với cô.

Hứa Trúc Linh căn răng, run rẩy nhặt khẩu súng từ dưới đất lên.

Cô giơ cách tay lên. Họng súng đen thui hướng thắng tắp về phía trước.

Đọc truyện chữ Full