TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1897

Chương 1897

“Lần sau không được lặp lại nữa.”

Anh lạnh giọng nói: “Nếu như không phải vì cậu, anh sẽ không để người có lai lịch không rõ ràng ở lại bên cạnh Trúc Linh. Tốt nhất là cậu đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót, băng không anh cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ là một người.”

“Anh yên tâm, anh ba. Em dám dùng tính mạng của em để thề. Em chịu trách nhiệm cho nhân phẩm của Diệu Miêu.

Nếu như cô ấy làm chuyện sai, có lỗi với nhà họ Cố, hại chị dâu, em sẽ lấy cái chết để tạ tội.”

Phó Thanh Viên nói ra từng chữ, giọng nói chân thành.

Cố Thành Trung có thể nghe ra được sự quyết tâm trong giọng nói của cậu ta. Xem ra cậu ta đã quyết tâm phải bảo vệ Diệu Miêu rồi.

Anh bất lực, chỉ có thể âm thầm tăng thêm tay chân, bảo Phó Thiết Ảnh trong lúc bảo vệ Hứa Trúc Linh thì đồng thời cũng phải trông chừng xem Diệu Miêu có hành động gì khả nghi không.

Phó Thanh Viên thấy anh thở dài thì cũng âm thầm thở phào.

Lúc cậu ta về đến nhà, Diệu Miêu cũng đang vội vàng đi ra. Nhìn thấy cậu †a bình ta vô sự trở về, cô ấy lập tức chạy tới.

“Gậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tìm cả phòng không thấy cậu, tôi còn tưởng cậu đi đã đi lạc, làm tôi sợ muốn chết.”

Phó Thanh Viên lộ ra nụ cười thật thà: “Tôi ra ngoài mua kẹo bông gòn mà cậu thích ăn nhất. Không phải cậu đang đau sao? Ăn kẹo vào sẽ không đau nữa.”

Cậu ta lấy đồ ăn vặt ra, đưa đến trước mặt Diệu Miêu.

Sau khi Diệu Miêu nhìn thấy thì hai mắt đỏ lên, rưng rưng nước.

Tên ngốc này, đó là lời cô ấy lừa Phó Thanh Viên.

Nào có cái lý ăn kẹo là sẽ không đau nữa chứ.

Diệu Miêu không kìm được cảm xúc của bản thân, ôm chặt lấy cậu ta, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Sau này không được chạy lung tung. Băng không…

Băng không tôi sẽ tức giận. Tôi nói cho cậu biết, hậu quả khi tôi tức giận đáng sợ lắm đấy.”

“Gậu, cậu tức giận rồi, có phải sẽ rời xa tôi không?”

Giọng nói của Phó Thanh Viên yếu ớt vang lên.

Từng từ từng chữ trong câu nói này của cậu ta gõ vào trong trái tim Diệu Miêu, khiến lưng cô ấy cũng cứng đờ lại tại chỗ.

Diệu Miêu buông lỏng người Phó Thanh Viên ra, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chân thành.

Trong ánh mắt ấy ánh lên một luồng ánh sáng, là luồng ánh sáng sang nhất.

Cô thở ra một hơi, nói: Không. Cho dù có tức giận hơn nữa, tôi cũng sẽ không bỏ cậu lại.”

“Được.”

Phó Thanh Hằng nghe thấy câu nói này của Diệu Miêu, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cậu ta đã đồng ý với Cố Thành Trung, lần theo tìm hiểu nguồn gốc, từ trong tay Diệu Miêu tìm ra người chủ đăng sau Diệu Miêu rốt cuộc là ai.

Cậu ta đã cài thiết bị theo dõi lên trên người Diệu Miêu, kể cả thiết bị liên lạc, đồng hồ hay máy tính của cô ấy đều đã được cài thêm hệ thống theo dõi tín hiệu.

Chỉ cần cô ấy liên lạc với người chủ của cô ấy thì chỗ cậu ta lập tức có được địa chỉ IP.

Đọc truyện chữ Full