TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1953

Chương 1953

“Không… À phải, là người yêu.”

Vốn dĩ anh không muốn nói ra, nhưng rồi lại thay đổi, dù hai người họ không có danh phận rõ ràng nhưng họ cũng là một cặp tình nhân.

“Cô nói xem… Liệu cô ấy có thích những thứ quà thô tục này không?”

Phó Thiết Ảnh lo lăng hỏi.

“Con gái rất thích hoa hồng. Tặng nhiều quà cũng không sai, quan trọng nhất là đàn ông đủ chân thành.”

Khi Phó Thiết Ảnh nghe thấy câu trả lời, khóe miệng anh ta nở một nụ cười ngốc nghếch.

Vào lúc này, anh ta đâu còn là một tên giết người không từ thủ đoạn, một tên ác ôn tính khí nóng nảy khó ưa như lúc đầu.

Bây giờ, anh ta giống như một cậu bé ngốc nghếch, cứ động một chút là cười ngốc nghếch ngây ngô, cứ như thể mắc bệnh vậy.

Sau khi hỏi xong, anh ta kiên nhãn ngồi ở sảnh sân bay rồi chờ đợi.

Vẻ ngoài của anh ta vô cùng ấn tượng, giống như một đứa con cưng được Thượng đế chạm khắc cẩn thận, anh ta mặc một bộ vest và giày da, trông nghiêm nghị và trang trọng, cả người đều sáng lạn.

Dù chỉ là ngồi ngoài đại sảnh sân bay đón người thì cũng không khỏi thu hút ánh nhìn của người khác.

Không ít các bạn gái chạy đến trước mặt anh ta, muốn xin số zalo để làm quen.

Nhưng một giây trước anh ta vân còn cười toe toét cười, giây tiếp theo anh ta đứng thẳng mặt, thốt lên một từ.

Cô đọng và súc tích, đơn giản và thô lỗ.

Những cô gái nhỏ kia nhìn nhau, bị dọa sợ, đành chán nản rời đi.

Lúc đi rồi còn bảo nhau là trái tim bị tổn thương quá rồi, nói anh không có lễ phép gì cả, bề ngoài nhìn đẹp nhưng lại hung dữ quái Trong vòng một giờ ngắn ngủi, anh chỉ dùng một chữ bình thường thôi đã đuổi được mười hai cô gái tới làm quen rồi.

Lúc không có ai bắt chuyện, thì anh lại loay hoay với bó hoa đang cầm, cứ đếm đi đếm lại cũng không thấy chán.

Chờ một người là khoảng thời gian cực dài, cực gian nan, thế nhưng anh cũng chẳng than một câu, chỉ để ý tới lối ra.

Cuối cùng cũng tới bốn giờ, anh không kiêm chế được mà đứng bật dậy.

Trên tấm biển thông báo hiện lên các chuyến bay đã hạ cánh, nhân viên công tác dưới mặt đất hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Có rất nhiều người bước ra từ cửa ra, nhưng lại không có bóng dáng quen thuộc.

Người đâu rồi?

Phó Thiết Ảnh nghển cổ lên, cố gắng nhìn đến nơi xa nhất có thể, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Châu Vũ đâu, điều này khiến cho anh rất lo lắng.

Anh gọi điện cho lh, liên tục xác nhận có phải chuyến bay này không, vì sao lại không thấy người đâu.

Lh cũng rất khó hiểu: “Châu Vũ tự mình nói với tôi là xế chiêu hôm nay lúc mười giờ cô ấy sẽ hạ cánh mà, số hiệu chuyến bay là !

, sao lại không có được chứ?”

“Đáng chết! Tôi muốn đi tìm nhân viên điều hành dưới mặt đất!”

Phó Thiết Ảnh đi tìm một nhân viên điều hành dưới mặt đất, đột ngột túm lấy cổ áo anh ta, hỏi: “Người phụ nữ của tôi đâu? Các người đưa cô ấy đến chỗ nào rồi?”

Đọc truyện chữ Full