TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ
Chương 1990

Chương 1990

“Nói, sai ở đâu.”

“Sai ở đâu vậy?” Cô ngây người, quỷ mới biết cô sai ở đâu á.

Hứa Trúc Linh rõ ràng thấy răng mình không sai, có sao nói vậy thì thế nào chứ.

Nhưng…không thể nói như vậy được đâu, bằng không thì bản thân chết như thế nào Hứa cũng không biết được.

Trúc Linh chớp chớp mắt, nhưng mà thật khó.

Sao cô lại cảm thấy thân phận của bọn họ đã bị đảo lộn vậy, đoạn hội thoại này không nên đảo ngược lại sạo?

“Mới bắt đầu em không nên đồng ý đánh bà đồng ý r ¡ với Bạch Minh Châu, dù có ồi cũng không nên đồng ý chơi bài in người thật 3D. Dù có đồng ý đi nữa cũn đàn ông Bột, Tôn g không nên in những người trong giới diễn xuất như Hoàng Hồng Lôi, Từ Tranh, v.v…

không đúng, căn bản là không được in hình đàn ông, em nên in hình mấy chị xinh đẹp mới đúng!”

“Cố Thành Trung, em nói đúng không?”

Ánh mắt Hứa Trúc Linh lóe sáng lên, chờ mong nhìn về Cố Thành Trung, giống như ánh mắt học sinh trả lời đúng câu hỏi mong đợi nhìn vào thầy giáo.

Nhưng sắc mặt của Cố Thành Trung không có lấy chút gì hòa dịu lại cả, ngược lại còn càng ngày càng đen hơn, đen như đáy nồi.

Trong lòng Hứa Trúc Linh lộp bộp một tiếng, lẽ nào câu trả lời của mình không đủ hoàn mĩ sao?

“Vậy… anh có thể nào nói cho em biết, rốt BEin) cuộc là em sai ở đâu vậy?”

nhìn người đàn ông khác một cái là anh liền khó chịu, vậy mà em còn nhìn nhiều đến như vậy?”

“Nhưng mà bọn họ thật sự đẹp mà…

với lại đã in ra rồi, em cũng đâu thể nào nhắm m chứ?”

ắt đánh bài với người ta được “Hứa Trúc Linh, em muốn chọc anh tức chết để dễ dàng tái giá đúng không?”

“Em… em không có…”

Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ anh đang giận tới mức như sắp nổ tung, cô sợ hãi vội vàng thổi bay mọi muộn phiền trong ngực giúp anh.

“Em sai rồi, em không nên nhìn thêm những anh trai khác một ánh mắt nào nữa “Anh chê anh “Khô trai nhỏ… Hứa Trúc Linh, em già rồi đúng không?”

ng có không có, em chỉ thuận miệng nói thôi, mọi người đều gọi như vậy mà?

“Vậy „ sao em không gọi anh là anh trai nhỏ hả?”

“Anh bao nhiêu tuổi rồi, trong lòng anh không… không, dù anh có bốn mươi tuổi đi chăng nữa, thì ở trong lòng em anh vẫn là anh trai nhỏ độc nhất vô nhị.”

“Được rồi!”

Cố Thành Trung nói một câu khí phách sâu sắc nhắm mắt lại, ngăn cô nói tiếp.

“Đừng nói nữa, anh lo là em cứ nói nữa thì anh sẽ tức chết thật đó.” Anh xoa thái dương, gân xanh trên trán giật kịch liệt. Cố Thành Trung cảm thấy tuổi mình còn trẻ mà đã bị huyết áp cao và nhịp tim không ổn định rồi.

“Vậy…chuyện doanh số đó thì sao?

Đọc truyện chữ Full