Chương 2164
Trái tim như bị một tảng đá lớn đè vào, đến thở cũng trở nên khó khăn.
“Anh…anh ấy là tự làm tự chịu, cũng không ai biến anh ta thành thế này, đều là anh ta tự tìm đến. Đến loài kiến còn ráng sống cho qua ngày, anh ta dựa vào đâu mà như vậy?”
“Haiz, một lời khó nói.”
Khương Anh Tùng lắc lắc đầu.
“cô An Ny, chuyện tiên sinh lâm bệnh nhập viện không tiện nói ra ngoài, vận mong cô giữ bí mật. Tôi biết cô là bạn tri kỷ của cô Trúc Linh, vậy nên vẫn †ôn trọng cô, hi vọng cô An Ny sẽ không khiến tôi thất vọng.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không tận dụng thời thế vậy đâu, tuy rằng…tôi thật sự không thích anh ta chút nào.”
Câu nói cuối cùng đó cô nói rất nhỏ, sợ Khương Anh Tùng nghe thấy sẽ đánh mình.
Khương Anh Tùng đi xuống lấy thuốc, còn cô thay anh trông coi phòng bệnh.
Cô ngồi xuống một bên cách chỗ anh ta nằm khá xa, không tình nguyện ngồi gần anh ta quá.
Cơ thể là của anh ta,anh ta làm như vậy cho ai xem cơ chứ? Chỉ vì muốn diễn trọn vai người nặng tình mà ngốc đến mức này.
Cô thâm thờ nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lúc trước hăm dọa cô còn hung dữ cỡ nào, nhìn mà khiến người ta tức giận, nhưng giờ lại lặng lẽ nằm đây, vậy mà khiến cô nhất thời không thích nghi được.
Cô chống hai tay lên má, hướng đôi mắt tò mò nhìn anh.
Điều này cho thấy điều gì?
Trời tạo nghiệp thì có thể tha thứ còn tự tạo nghiệp thì không thể sống, nói không chừng đây chính là sự trả thù của ông trời.
Chính lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, nhân viên y tế đem theo bữa tối dinh dưỡng đi vào.
Đã tới giờ ăn tối rồi, chỉ cần nằm phòng bệnh VỊP, bệnh viện đều sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng đến chuẩn bị đồ ăn, đến nhân viên điều dưỡng cũng có một phần.
Lần này đem tới hai phần ăn, cô và Khương Anh Tùng mỗi người một phần.
Cô bị giày vò đến bây giờ, chịu không ít sợ hãi, cũng sắp chết đói rồi.
Cô lấy vội đôi đũa, nhưng ngay khi nhìn thấy đồ ăn, lại cau mày khó chịu.
Bữa ăn dinh dưỡng do chuyên gia chuẩn bị? Nhưng nó là thế này sao, nhìn ngoài thì có vẻ đẹp, nhưng thực tế thì không ngon chút nào.
Cái gì gọi là thức ăn dinh dưỡng, là không những có dinh dưỡng, mà đồ ăn còn phải hợp khẩu vị.
Cô ấy nhìn nhân viên điều dưỡng đều đang ăn rất nhẹ nhàng và vô vị, tuy rằng thức ăn đều rất đắt, nhưng làm đồ ăn không ngon cũng vô ích.
Vậy thì, người bệnh mà ăn chắc chắn sẽ càng cảm thấy tẻ nhạt.
“Xin hỏi, một tháng mấy cô tốn hết bao nhiêu tiền ăn dinh dưỡng?”
“Mỗi tháng sáu trăm triệu.”
“Sáu trăm triệu?”
Hứa Trúc Linh trợn tròn mắt, hai tay chống nạnh: “Sao không đi cướp ngân hàng luôn đi, như thế này mà sáu trăm triệu à?”
“Nếu để tôi làm, giám chắc sẽ ngon hơn thế này nhiều, tôi còn không giám lấy nhiều tiền thế này, anh ta dựa vào cái gì cơ chứ?”